Thực ra tôi chẳng hề quan tâm đến những chuyện này.
Yêu một người là phải chấp nhận toàn bộ con người họ, kể cả quá khứ. Chỉ cần vợ tôi nhớ đường về nhà, tôi đâu bận tâm em đi đâu. Cho đến tận lúc đứng trước cổng Đại học Dung Thành, tôi vẫn tin chắc vợ mình đang công tác xa nhà.
Cho đến khi trên bục vinh danh cựu sinh viên tiêu biểu, Cố Hành Chi và Kỳ Liễm sánh vai đứng cạnh nhau.
Dưới khán đài, các sinh viên tò mò hò hét: "Học trưởng Liễm! Nghe nói mối tình đầu của anh gặp được ngay trong trường, kể bọn em nghe đi mà!"
Cố Hành Chi nhìn Kỳ Liễm, ánh mắt đong đầy mong đợi.
Tôi đứng trong góc tối, tựa hạt cát lẻ loi chẳng xứng được ai đoái hoài. Có khoảnh khắc tôi muốn gào thét, muốn ngăn cản, nhưng cổ họng nghẹn đặc không thốt nên lời, chỉ biết dán mắt vào Kỳ Liễm.
Chờ đợi.
Hy vọng.
C/ầu x/in.
Rất lâu sau, Kỳ Liễm mới thong thả đáp: "Tình đầu của tôi quả thực rất đẹp."
"Hai chúng tôi cùng chia nhau chiếc bánh sandwich."
"Cùng trốn học ngắm sao trời."
"Trao nụ hôn dưới giàn nho xanh."
"Chúng tôi từng ấp ủ chung giấc mơ, cũng giữ lại thứ tình cảm thuần khiết nhất."
"Nếu các em gặp được người khiến trái tim mình thổn thức đến mức không thể buông tay ở giảng đường đại học, hãy nỗ lực hết mình để trở thành phiên bản tốt hơn. Đó mới là trách nhiệm với người mình yêu."
"Chúc các em vững bước sự nghiệp, chẳng sợ trời cao cách trở."
Giọng Kỳ Liễm trầm ấm vang lên.
Nhưng lại như gáo nước lạnh tạt thẳng vào tim tôi. Trời đang nóng bức mà tôi thấy lạnh buốt xươ/ng. Tiếng vỗ tay rền vang, nhưng tai tôi chẳng nghe được gì nữa.
Tôi thấy nét mặt đắc ý của Cố Hành Chi.
Khoảnh khắc ấy, tôi tự thấy mình như tên hề nực cười - kẻ đ/á/nh cắp danh phận người chồng. Ánh hào quang trên sân khấu khiến họ trở thành tri kỷ, còn tôi chỉ là kẻ lữ khách tình cờ lạc vào thế giới của họ.
Đến lúc chủ nhân thật sự trở về, tôi phải lui bước.
Kỳ Liễm tuyệt vời như thế, xứng đáng có được hạnh phúc trọn vẹn.
Bình luận
Bình luận Facebook