Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
24/10/2025 22:35
Suốt hai ngày liền, Cố Tự Minh không đến tìm tôi nữa, ngoài việc cùng nghỉ trong ký túc xá vào buổi tối, hầu như chúng tôi chẳng làm phiền nhau.
Mối qu/an h/ệ giữa tôi và Cố Tự Minh dường như chỉ sau một đêm đã quay về điểm đóng băng.
Trưa nay tôi nhận được điện thoại từ bố Lục, bố nói chú Cố đã tìm được đối tượng phù hợp về pheromone, ngày mai sẽ có người đến thay thế tôi, nhưng tôi chẳng thấy vui chút nào.
Lại một đêm im lặng nhìn nhau, tôi cảm thấy mình và Cố Tự Minh giống như hai bánh răng không thể khớp vào nhau, cứ cọ xát lệch nhịp một cách khó nhọc. Có lẽ cả hai đều từng dừng lại chờ đợi đối phương, nhưng cuối cùng vẫn đi sai đường lệch bước, đến mức nhận thức về tình cảm dành cho nhau cũng chênh lệch đến thế.
Những bài đăng về tôi và Cố Tự Minh vẫn tiếp tục xuất hiện câu trả lời mới, việc phản bác dường như không hiệu quả, mọi người vẫn đang hưởng ứng.
Lướt một lúc rồi tôi đứng dậy bắt đầu dọn dẹp đồ đạc trên giá sách.
Đã bảo sớm muộn gì cũng phải đi mà còn mang nhiều sách đến thế, rõ ràng là cậu ta cố tình hành hạ tôi!
Nghe thấy tiếng động, Cố Tự Minh trèo xuống giường kéo tay tôi.
"Thôi đừng làm nữa, mai em sẽ giúp anh dọn."
Nghe câu này tôi càng tức gi/ận, gi/ật phắt tay cậu ta ra.
"Không cần!"
"Vậy tại sao anh khóc?"
Tôi lau nước mắt, hét vào mặt cậu ta:
"Chân tôi đ/au, đ/au quá nên khóc được không?"
"Nói dối, ngày nào em chẳng giải phóng pheromone cho anh, sao lại đ/au chân được."
......
Thảo nào dạo này lúc nào cũng ngửi thấy mùi hoa lay ơn.
Cố Tự Minh ngồi xổm xuống kiểm tra chân tôi: "Đau chỗ nào? Ở đây à?"
"Đừng xem nữa, đ/au khắp cả."
Cậu ta nhận ra tôi đang nói dối, đứng dậy giúp tôi xếp sách lại lên giá.
"Anh không cần đi, em đi. Ngày mai người ta đến, em sẽ dọn ra ở cùng họ, sau này cũng không cần anh đi học cùng nữa, đã có người đó đi cùng em rồi."
......
"Này, em nói cho anh biết, lần này bố em đã đầu tư rất nhiều tiền mới tìm được người có độ tương thích pheromone 99% với em, nghe nói ngoại hình cũng khá ổn."
"Anh nói xem, cảm giác tương thích 99% sẽ thế nào nhỉ? Nếu hợp nhau thì yêu đương rồi dẫn về nhà cũng không tệ."
"Dù sao em cũng vừa thất tình mà, cách tốt nhất để vượt qua thất tình là nhanh chóng bước vào mối qu/an h/ệ mới, anh nói có đúng không, anh Lục thân yêu của em."
......
"Đừng nhìn mặt ủ rũ thế, vui lên đi."
"Yên tâm, lúc đó em sẽ mời anh đến dự tiệc cưới, dù sao không có anh thì cũng chẳng có hôn sự hoàn hảo này đâu."
"Chuyện này mà truyền ra ngoài, biết đâu lại thành giai thoại hay ho."
Nhìn khuôn mặt đáng đ/ấm của Cố Tự Minh, tôi run lên vì tức gi/ận. Những dũng khí đã biến mất từ lâu dường như lại trở về.
Tôi nhấc chân đạp mạnh lên chân cậu ta, Cố Tự Minh hoảng hốt kêu lên:
"Cẩn thận, chân đó em chưa..."
Tôi vòng tay ôm cổ cậu tan, môi chúng tôi quấn lấy nhau dữ dội, cắn đến mức môi cậu ta bật m/áu tôi mới buông ra.
"Tôi đã nói là không biết, nhưng tôi chưa từng nói không thích cậu. Tôi sợ cậu bây giờ mất trí nhớ rồi khi nhớ lại lại hối h/ận. Còn cậu thì tốt lắm, quay đầu đã muốn tìm người mới rồi."
"Đồ chó má! Hóa ra cậu cũng chỉ đến thế thôi!"
Tôi giơ ngón giữa về phía cậu ta, đối phương nhanh tay nắm lấy cổ tay tôi, lấy từ túi ra chiếc nhẫn rồi lại đeo vào ngón tay tôi.
“Anh thích em, tốt, em cũng thích anh, vậy hôn sự cứ thế tiến hành nhé."
"Tiến hành cái gì? Cậu đúng là đồ đi/ên! Ai cần cái nhẫn rá/ch nát này của cậu!"
Trong lúc tôi đang cuống cuồ/ng tháo nhẫn, Cố Tự Minh ôm ch/ặt lấy tôi rồi bắt đầu gọi điện.
"Alo bố? Nhanh làm thủ tục kết hôn cho con, tốt nhất mai làm lễ đính hôn, để muộn người ta chạy mất."
"Bố biết đấy, A Trạch khó bắt hơn cả lợn năm ấy, để chạy mất lại phải đuổi theo lâu lắm."
Chú Cố: "Ừ, yên tâm, mọi người đang chọn địa điểm rồi."
Tôi: "Địa điểm gì?"
Cố Tự Minh: "Tốt, vậy cứ chọn theo sở thích của A Trạch, chú Lục chắc biết chứ?"
Bố Lục: "Biết chứ biết chứ!"
Tôi: "Bố! Sao bố cũng có mặt ở đó?"
Cố Tự Minh cúp máy, cúi đầu nhìn tôi đắm đuối khiến tôi nổi hết da gà.
"Đừng phí sức nữa, em đã gửi nhẫn về sửa nhỏ lại rồi, lần này anh không thoát được đâu, anh trai tốt của em."
Bình luận
Bình luận Facebook