11.
Đến lúc ta từ trên trấn về thì không thấy bóng dáng Hứa Uyển đâu nữa, ta nhìn quanh căn nhà mấy lần.
Cho đến khi có tiếng nói nhàn nhạt của Bùi Tầm vang lên: “Tiểu thư đang tìm gì thế?”
Ta xoay người, bất ngờ trong tay có thêm thanh rìu sắt bén.
Vẻ mặt của Bùi Tầm khẽ động, trên mặt có hơi cổ quái.
Ánh mắt của ta rơi vào xiềng xích giữa mắt cá chân của hắn: “Ta định ch/ặt đ/ứt xiềng xích này, như vậy thì sau này ngươi làm việc sẽ thuận tiện hơn, tránh cho sau này ta muốn ngươi làm gì thì không đợi được ngươi, ta lại mất kiên nhẫn.”
Ta nhớ đến thời hiện đại, trong quá trình xây dựng đội nhóm của công ty, chúng ta được đưa đến một trang trại, gọi hoa mỹ là: Tr/ộm đến Phù Sinh nửa ngày nhàn, hưởng thụ cuộc sống nhà nông.
Lúc rút thăm thì chuyện chẻ củi đã rơi vào người ta, trải qua hai ngày chăm chỉ khổ luyện, ta dám nói cả công ty ta không có ai chẻ củi chuyên nghiệp bằng ta.
Nhưng chuyện này vẫn là chuyện cần có kỹ thuật, cường độ ch/ặt quá nhỏ thì ch/ặt không đ/ứt, cường độ lớn thì lỡ như lỡ tay sẽ gây ra sự cố khác.
Ta hơi thấp thỏm: “Nếu như ta sơ ý một chút thì e là chân ngươi sẽ bị phế đấy.”
Hắn dời mắt, cong môi: “Vậy Bùi Tầm… Sau này phải dựa vào tiểu thư rồi.”
Ta vô thức phản bác: “Sao ta quan tâm được ngươi chứ? Ngươi đừng si tâm mộng tưởng.”
Trải qua cố gắng của ta thì phần đầu nhỏ của sợi dây xích đã bị ta ch/ặt đ/ứt, ta thở dài nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên Bùi Tầm đưa tay lên lau đi mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán ta.
Ta vô thức lùi về sau nửa bước, cho nên bàn tay hắn giơ trên không trung khựng lại.
Ta ngượng ngùng đổi chủ đề, nói ta muốn đi sắc th/uốc.
Bùi Tầm lại im lặng giúp ta nhóm lửa, đương nhiên, nồi th/uốc đó ta sắc thất bại, chỉ còn lại được một phần năm.
Th/uốc sắc lại như mực dính vào đáy nồi.
Tôi đổ số th/uốc còn lại đó vào chén, tận tay đưa cho hắn, còn bồi thêm một câu: “Th/uốc đ/ộc đấy.”
“Ta cho thêm hai cân th/uốc đắng vào trong, thứ này đáng với ngươi.”
Ta vẫn biểu hiện giống như lúc trước, vì phối hợp với hệ thống nên mới nói ra lời như vậy.
Ngay cả chính bản thân ta cũng không ý thức được, hình như ta đã bắt đầu vô ý muốn lừa gạt suy nghĩ của hệ thống rồi.
Thế nhưng ta vừa nói xong thì trong đầu lại không có phản ứng gì.
Bùi Tầm nhíu mày, rất bằng lòng nhận lấy chén th/uốc.
Lúc hắn giơ cổ tay lên ta chú ý thấy phần xươ/ng cổ tay của hắn có quấn một lớp vải trắng, trước đó hình như ta không để ý thấy.
Mấy ngày gần đây, hình như Bùi Tầm trở nên kỳ lạ, giống như hắn quá mức nghe lời.
Đối với lời ta nói, dường như hắn không hề làm trái.
Có đôi khi ta không khỏi cảm khái, không hổ là nam chính, nếu như không phải ta xuyên sách thì ta đã buông lỏng cảnh giác từ lâu mà sa vào cái cạm bẫy dịu dàng này rồi.
Bình luận
Bình luận Facebook