X/á/c sáp cách ng/ực tôi chỉ vài tấc, không thể tiến thêm nữa.
Dưới mu bàn tay nó, vô số con giun đang bò nhung nhúc như gặp phải thứ đ/áng s/ợ, chạy tán lo/ạn cả hai hướng.
Tôi luồn qua dưới cánh tay nó ra phía sau, dồn hết sức đ/á x/á/c sáp rơi xuống hố.
Ngay sau đó, cắn răng chịu nóng bỏng, tôi thò tay vào đống lửa, rút ra một thanh củi vẫn đang ch/áy, ném thẳng vào x/á/c sáp đang cố trèo lên.
Trong chớp mắt, ngọn lửa bùng ch/áy dữ dội, chiếu sáng cả hố sâu.
Tôi lấy từ cổ áo ra bắp ngô đã ng/uội bớt rồi ném đi.
Lúc này nỗi sợ mới trào dâng, tôi cảm thấy hai chân run lẩy bẩy, suýt nữa đứng không vững.
Cửa nhà tôi chỉ cần thò tay vào là mở được, đâu cần gõ cửa.
Vì thế trước khi ra khỏi nhà, tôi đã đề phòng, nhặt từ bếp lò một bắp ngô bỏ vào trong áo.
X/á/c sáp có lẽ bắt chước được hình dáng con người, nhưng thiếu rất nhiều chi tiết.
Ví dụ như vết s/ẹo trên cánh tay bà nội, trên người x/á/c sáp này không hề có.
Suốt dọc đường, tôi luôn đề phòng nó ra tay với mình, khi nhìn thấy bãi tha m/a, tôi đã đoán không biết nó có định đẩy tôi xuống đó không.
Ông nội từng nói, x/á/c sáp xuất hiện là vì trong hố có x/á/c ch*t th/ối r/ữa liên tục.
Mấy thứ hàng làng nhập về, chẳng biết làm việc gì, ngay cả đẻ con cũng dễ ch*t do khó đẻ.
Nếu đẻ thành công, thấy đứa bé không có “của quý”, dân làng nhà giàu tức gi/ận, sẽ quẳng cả mẹ lẫn con ra bãi tha m/a.
Phụ nữ và trẻ con dễ hình thành x/á/c sáp hơn.
Còn đàn ông, sau khi rúc rỉa hết thịt m/áu ném xuống hố cũng chỉ là đồ vô dụng.
Tôi nhìn khối x/á/c sáp ấy trong ngọn lửa bừng bừng, từng lớp một co rút lại.
Cho đến khi lớp màng hình cầu bên ngoài tan chảy, cả nùi ký sinh trùng lăn ra khỏi lửa, lăn qua từng x/á/c ch*t rữa nát.
Lửa tắt, đám ký sinh trùng ấy quấn lấy x/á/c sáp càng lăn càng to, dần dần mọc ra tay chân, đứng dậy dưới đáy hố với dáng vẻ con người.
Sáp trên mặt nó biến đổi, khi thì giống Phật Bà, khi thì giống bà nội, cuối cùng hóa thành một người phụ nữ lạ.
Cô ta dang tay về phía tôi, nở nụ cười thân thiện.
“Tiểu Quân, mẹ đây mà.”
Mẹ?
Từ nhỏ tôi đã không có, cũng chẳng cần.
Nhưng nhìn khuôn mặt người phụ nữ ấy có ba phần giống tôi, nghe tiếng cô ta gọi tôi liên hồi.
Tôi không tự chủ bước về phía cô ta, muốn nắm lấy bàn tay đang chìa ra.
Để cảm nhận hơi ấm của mẹ.
Bình luận
Bình luận Facebook