11.
Tôi cấp tốc ký kết hợp đồng quay phim và đưa Lục Minh Châu vảo thẳng trong đoàn phim.
Khi quản lý của tôi là chị San nhìn thấy cô ấy, đột nhiên hai mắt của chị ấy sáng bừng: “Tâm Nhu, đây là em gái song sinh của em hả?”
Tôi mím môi cười: “Sao thế hả? Nhìn em ấy giống em lắm sao?”
“Quả thật là hai người khá giống nhau đấy.”
Chị San kéo tay Lục Minh Châu rồi quan sát cô ấy hồi lâu: “Nhưng mà cô ấy trông dịu dàng điềm tĩnh hơn em.”
Cô ấy gi/ật mình: “Chị Khương có khí chất xuất thần, tính tình tự do phóng khoáng, sao có thể so sánh với tôi được?”
“Tôi nói thật lòng đấy.”
Đột nhiên cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi với đôi mắt đen láy: “Chị Khương, thật sự chị rất tốt ạ.”
“Cô đừng có khen em ấy nữa.” Chị San đưa tay lên cốc vào trán tôi: “Cô nhóc này y như pháo n/ổ vậy, ngày nào cũng khiến tôi đ/au đầu muốn ch*t.”
Tôi nhướng mày lên nhìn chị San: “Em muốn để em ấy làm diễn viên đóng thế cho em, chị thấy sao?”
“Ừm, có thể, đương nhiên có thể.”
Lục Minh Châu lo lắng nắm lấy góc áo của mình: “Nhưng mà… chị Khương… em… em không biết diễn xuất.”
“Một tháng chị cho em 30 vạn.” Tôi nói ngắn gọn súc tích.
Đột nhiên đôi mắt của cô ấy sáng lên, khuôn mặt lộ ra vẻ anh hùng xem thường cái ch*t: “Chị Khương, chị nói đi ạ, chị muốn em diễn cái gì?”
12.
Sau khi trợ lý đưa Lục Minh Châu đi thì chị San đến trước mặt tôi nói:
“Không phải trước giờ em đều nói em không cần người đóng thế sao? Một tháng 30 vạn, em đi/ên rồi à?”
“Em ra nước ngoài nên được dát vàng rồi, giá trị bản thân cũng không giống trước đây nữa.”
Tôi cố ý nhướng mày ngạo nghễ nhìn chị ấy: “Hơn nữa em nổi tiếng như vậy, dùng người đóng thế không được à?”
“Một tháng trả 30 vạn không được à? Em là phú nhị đại, nghèo đến mức không có gì ngoài tiền.”
“Được được được, đương nhiên là được rồi, chị cũng đã kêu em tìm người đóng thế mấy động tác nguy hiểm đó từ lâu rồi, không phải là em cứ một mực đòi tự thực hiện sao?”
Chị ấy đoán tâm trạng của tôi không được tốt nên mới nói đùa:
“Sao lần này vừa về nước là em nhận phim ngay thế? Em liều mạng như vậy không sợ Thẩm Khác nhà em gh/en sao?”
Ba năm trước tôi và Thẩm Khác đính hôn rồi.
Mọi người đều ngưỡng m/ộ tôi tốt số, leo lên được vị bồ t/át lớn là đại thiếu gia của nhà họ Thẩm.
Nhưng những khi ở nơi riêng tư thì không có ai nhìn thấy được bộ mặt bẩn thỉu của anh ta.
Tôi nằm trên sô pha nhắm mắt thư giãn: “Em đ/á anh ta rồi.”
Chị San mở to hai mắt: “Chuyện xảy ra lúc nào thế?”
“Vào hôm em về nước.”
“Tâm Nhu, em đi/ên à?” Chị San làm ầm lên: “Đó là thái tử gia của nhà họ Thẩm, em… cam tâm à?”
Cảnh tượng của đêm đó hiện lên trong đầu tôi, tôi hừ lạnh một cái: “Cười ch*t em rồi, anh ta suốt ngày biện minh cho việc x/ấu của anh ta thì em có gì mà không cam tâm chứ?”
Chị San muốn nói gì đó nhưng điện thoại của tôi reo lên.
Là Thẩm Khác gọi đến.
“Tâm Nhu, anh đợi điện thoại của em hai ngày nay rồi.”
Giọng của anh ta vừa đ/au khổ vừa tủi thân.
Tôi nhếch môi cười kh/inh thường: “Làm sao? Hôm đó tôi đ/á/nh anh mà anh còn chưa thấy đủ à, muốn ôn lại chuyện đó à?”
Rõ ràng đầu dây bên kia hơi dừng lại.
“Tâm Nhu, có phải tính tình em thay đổi rồi không. Chuyện xảy ra hai ngày trước là do anh nhớ em nên uống nhiều quá thôi.”
“Sẽ không có lần sau đâu.”
Giọng nói của anh ta lạnh lùng như băng, mang theo áp lực của kẻ bề trên.
Thật là mở rộng tầm mắt mà.
Tên cẩu nam nhân lừa dối sau lưng tôi, bây giờ còn dám giả vờ làm ông lớn à.
Tôi bật cười kh/inh thường hai tiếng.
“Thẩm Khác, chúng ta kết thúc rồi, anh cút đi cho tôi.”
Chị San tái mặt bàng hoàng, đi/ên cuồ/ng nháy mắt ra hiệu cho tôi.
Nhưng tôi giả vờ như không nhìn thấy.
Tôi gi/ận dữ hét lớn: “Anh cút đi ăn phân đi, đồ rác rưởi mang hình người.”
Sau khi m/ắng anh ta xong thì tôi cũng trực tiếp thêm anh ta vào danh sách đen, mặc kệ phản ứng của anh ta là gì.
Bình luận
Bình luận Facebook