Chưa kịp hoàn h/ồn sau cú s/ốc, cơ thể tôi lại lần nữa nóng lên.
Rõ ràng là đứng bên ngoài tủ quần áo đã không thể thỏa mãn tôi.
Tôi đưa tay ra muốn chạm vào những bộ quần áo được xếp ngay ngắn bên trong.
Bỗng nhiên, tôi bừng tỉnh, nhanh chóng rụt tay lại.
Người ta không có ở đây, tôi lại l/én lút s ờ m/ó quần áo của người ta, nghĩ thế nào cũng thấy là b/iến th/ái.
Tôi buộc mình phải rời mắt khỏi những bộ quần áo tỏa ra mùi hương quyến rũ đó, c/ắn răng đóng s/ập cánh cửa tủ lại.
Nằm lên giường, tôi cảm thấy cơ thể mình như bị lửa th/i ê u đ/ố t.
Chỉ có một chữ để miêu tả tình trạng hiện giờ:
Nhẫn.
Tôi không nhịn được mà r/ên lên một tiếng.
Khoan đã, sao giọng này nghe... d/â m thế?
Nhỡ đâu Lục Hành nghe thấy, thì mặt mũi của một Beta thẳng thắn như tôi, còn biết gi/ấu đi đâu? Nghĩ đến đây, tôi thuận tay t/úm lấy vạt áo nh/ét vào miệng để k/iềm ch ế.
Quạt trần treo ngay trên màn giường đang quay tít với tốc độ cao, điều hòa trong phòng cũng đã được hạ xuống nhiệt độ thấp nhất.
Không biết đã nhẫn nhịn bao lâu.
Tôi bắt đầu nghĩ lung tung.
Không sao đâu, chỉ s/ờ một chút thôi.
Chỉ s/ờ nhẹ một cái, chắc chắn Lục Hành sẽ không phát hiện ra.
Tôi vừa tự thuyết phục bản thân, vừa xuống giường đi về phía tủ quần áo của cậu ấy.
Mở cửa tủ, tôi lấy hết can đảm t/úm lấy chiếc áo khoác của cậu ấy.
Ngay lập tức.
Một cảm giác s/u ng s/ư ớng khó tả bùng n ổ từ đầu ngón tay, sau đó lan ra khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Cuối cùng truyền đến đỉnh đầu.
S/ướng đến mức da đầu tôi t ê d/ại.
Nhưng cùng lúc đó, cảm giác x ấu hổ khi l/én lút s ờ m/ó quần áo cũng trỗi dậy. Tôi không biết rằng, hai má tôi đã đỏ bừng.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Một giọng nam trầm thấp vang lên bên tai, âm sắc rõ ràng từng chữ một.
Là Lục Hành, không biết đã mở cửa bước vào từ lúc nào.
Người tôi r/un lên, c/ứng đờ cổ không dám quay đầu lại.
Xong rồi.
Lần này thì xong thật rồi.
Cậu ấy sẽ không nghĩ tôi là k ẻ tr/ộm chứ?
Trước khi xuống giường, tôi rõ ràng đã xem giờ, đáng lẽ phải còn nửa tiếng nữa mới tan họp, sao cậu ấy lại về sớm thế? Chẳng lẽ tan sớm...
Sau vài giây trống rỗng, đầu ó/c tôi dần dần hoạt động trở lại. Tôi r/un r/ẩy quay đầu lại, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lục Hành.
Nhiệt độ bên ngoài rất cao, những sợi tóc trên trán cậu ấy ư ớ t đẫm mồ hôi, cùng với đôi đồng tử ẩm ư ớt càng thêm đen láy.
Thấy tôi không trả lời, cậu ấy hỏi:
"Thích cái áo này à?"
Tôi theo bản năng lắc đầu, nhưng lại không tìm được lý do nào khác.
Tôi cu/ống đến mức đỏ cả mặt, sau đó bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, tôi ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tôi nhìn nhầm tủ quần áo."
Tôi buông tay ra, tự b/ào ch/ữa cho mình: "Chắc nóng quá nên tôi bị l ú rồi."
Lục Hành có đôi mắt đen láy, nghe vậy thì gật đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt tôi.
"Đúng là mặt cậu rất đỏ."
Cậu ấy không nói thì thôi, vừa nói xong, những việc tôi vừa làm lại hiện lên trong đầu, tôi x ấu hổ đến mức mặt càng đỏ hơn.
Bình luận
Bình luận Facebook