Tìm kiếm gần đây
10,
Mãi cho đến khi tốt nghiệp cậu ấy tỏ tình, tôi mới biết.
Sở dĩ Giang Du Châu từ lúc bắt đầu muốn học ngôn ngữ ký hiệu là vì muốn giao tiếp với tôi.
"Nhóc c/âm."
Giọng nói quen thuộc đưa tôi quay lại hiện thực.
Cảm giác đ/au nhói do ký ức cũ bị đ/è nén bấy lâu lại bị khơi dậy.
Tôi nắm lấy tay cậu ấy viết ba chữ.
"Mắt cá ch*t."
Giang Du Châu cười lạnh.
"Cậu còn th/ù dai nữa cơ à?"
Tôi lười để ý cậu ấy, vùi đầu vào học.
Giang Du Châu nhỏ giọng nói, vừa đủ chỉ để hai chúng tôi nghe thấy.
"Sau khi tốt nghiệp cậu có thể cân nhắc đến tôi được không?"
Tay đang cầm bút ngừng chuyển động, lưu lại một vết mực loang lớn.
…
Tôi cũng từng nghĩ tới việc sau khi tốt nghiệp sẽ đến bệ/nh viện lớn làm kiểm tra dây thanh quản.
Hi vọng có thể lấy lại được giọng nói, trở thành một người bình thường, rồi mới nghĩ đến chuyện đó.
Sự việc bất ngờ, tôi lại lấy lại được giọng nói trong quãng thời gian ngắn.
Lý do tôi mất giọng là do rối lo/ạn căng thẳng sau chấn thương.
Năm lớp 6 trước khi chuyển trường, tôi tận mắt chứng kiến bạn cùng lớp nhảy lầu t/ự s*t.
M/áu văng tung tóe tại chỗ.
Chủ nhiệm lớp, Lý Kiến Ba suy sụp nắm lấy vai tôi.
"Tôi kêu em báo cảnh sát! Cảnh sát đâu!!"
"Em là người hại ch*t em ấy! Không liên quan gì tới tôi! Người là do em hại ch*t!!"
Đầu óc tôi trống rỗng, n/ão bộ như thể đã ngừng hoạt động.
Tiềm thức lặp đi lặp lại câu nói này của ông ta.
Tôi có gọi cảnh sát rồi…. Người không phải do tôi hại ch*t.
Tôi cầm lấy điện thoại của Lý Kiến Ba, vừa định gọi 110, thì cậu ta đã nhảy xuống rồi.
Âm thanh x/é toang màng nhĩ.
Lý Kiến Ba không ngừng gào thét chỉ trích tôi.
"Là do em! Là do em không kịp gọi người tới c/ứu em ấy, tất cả đều là do em, không liên quan gì tới tôi!"
Tôi vừa định mở miệng, cơ thể choáng váng, đứng không vững mà ngất đi, chưa kịp nói ra lời phản bác.
Tỉnh dậy lần nữa, tôi phát hiện, tôi không thể nói được nữa rồi.
Lý Kiến Ba cuối cùng bị sa thải, buộc phải rời đi.
11,
Tôi chưa từng nghĩ đến, đời này sẽ gặp lại ông ta.
Dáng vẻ ngày đó của ông ta, rá/ch rưới thảm thương.
Quấn mình trong chiếc áo khoác độn bông rá/ch nát, ngã trước đầu một chiếc ô tô.
"A!! Chân của tôi!"
Kỹ năng diễn xuất vô cùng kém, như đang nói với người khác là ông ta đang diễn.
Chủ xe không phải thuộc dạng hiền lành, người đó bước xuống xe đ/á Lý Kiến Ba vài phát, ch/ửi bới một hồi rồi lái xe bỏ đi.
Lý Kiến Ba không dám đứng dậy đuổi theo.
Đúng lúc đó, ông ta nhìn thấy tôi.
Dáng vẻ tức gi/ận dần tan biến khi nhìn thấy tôi.
Vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào tôi.
Một lúc sau, ông ta bước về phía tôi.
"Quý Từ, em còn nhớ thầy không?"
Trong lòng vô thức dấy lên nỗi sợ hãi không giải thích được, tôi gật đầu.
Ông ta cong môi, nở một nụ cười quái dị.
"Ngoan quá."
Ông ta dùng đôi bàn tay dơ bẩn dính đầy bụi xoa lên đầu tôi.
"Còn tao thì, mỗi giây mỗi phút, cũng chưa từng quên mày."
“Mày cũng bị c/âm rồi, sao vẫn còn đi học?”
“Còn tao, một thầy giáo lành lặn khỏe mạnh, lại phải sống trong cảnh đầu đường xó chợ?”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Tôi cố né cánh tay ông ta, ông ta lại càng siết ch/ặt.
"Quý Từ, sao cậu còn chưa về nhà?"
Lương Ngạn tiến lại gần, bình tĩnh kéo tôi ra phía sau.
"Ông là ai?" Sau đó cậu ta nhìn Lý Kiến Ba.
Người đàn ông xuyên qua Lương Ngạn nhìn về phía tôi.
Tay ông ta cuối cùng cũng buông xuống.
"Chủ nhiệm cũ, chỉ là ôn lại chút chuyện xưa thôi."
"Ôn chuyện xong rồi? Chúng tôi có thể đi được chưa?"
Lương Ngạn trầm ngâm nhìn ông ta vài giây rồi dẫn tôi đi.
Ở một nơi không ai thấy được.
Lý Kiến Ba nhìn chằm chằm theo bóng lưng tôi một lúc lâu.
Sau đó ông ta liền cười, giống như người đi/ên.
12,
Ngày hôm sau, tôi cùng Giang Du Châu tan học về nhà lại gặp Lý Kiến Ba.
Lần này, ông ta không bước tới.
Chỉ lẳng lặng đứng ở một góc nhìn tôi.
"Quý Từ."
"Ông ta chính là chủ nhiệm lớp năm lớp 6 lúc trước cậu có nhắc tới đúng không?"
Giang Du Châu vẫn còn nhớ chuyện đó.
Tôi gật đầu.
Không biết cậu ấy nghĩ gì, trông có vẻ rất suy tư, tâm trạng vô cùng nặng nề.
“Ông ta xem chừng cái dáng vẻ đó là bị dồn vào đường cùng rồi—“
Giang Du Châu không nói rõ.
"Tránh xa ông ta ra."
"Mấy ngày này tan học cậu đợi tớ cùng đi."
Trực giác của Giang Du Châu là đúng.
Nhưng tôi không ngờ, nhanh như vậy ông ta đã hành động.
Hầu như ngày nào đi học, tôi và Giang Du Châu đều ngồi ô tô, Lý Kiến Ba không có cơ hội tiếp cận tôi.
Điều tôi không ngờ là ông ta lại có thể trở nên đi/ên lo/ạn như vậy.
Ông ta cầm theo một con d/ao gọt hoa quả, lẻn vào trường tôi.
"Bạn học, em có biết Quý Từ học lớp nào không?"
"Chú là chú của con bé. Em giúp chú gọi một mình con bé xuống đây có được không? Nói với con bé, chú ở trên sân thượng đợi nó."
Tôi đứng cách đó không xa, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.
Không khỏi rùng mình.
“Đúng rồi, chú là chú của con bé, chú…..”
Người đàn ông vừa nói vừa đảo mắt nhìn xung quanh.
Vừa liếc một cái, ông ta liền nhìn thấy tôi.
Nụ cười lại càng trở nên nham hiểm.
“Không cần nữa, chú đã tìm được con bé rồi…”
Vừa nói ông ta vừa sải bước về phía tôi.
Trực giác mách bảo sắp có chuyện không hay, tôi dùng hết sức bình sinh mà chạy.
Vì tôi không thể hô lên kêu c/ứu, nên mọi người xung quanh không nhận ra điều gì bất thường.
Cho đến khi Lý Kiến Ba rút d/ao ra, ông ta đi/ên cuồ/ng đuổi theo tôi.
"Aaaaaa!! Có người cầm d/ao xông vào trường!"
"Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát!!!"
"Trốn về lớp nhanh lên!"
Khuôn viên trường lập tức trở nên hỗn lo/ạn.
Tôi không dám nhìn lại, dùng hết sức chạy về phía trước, trốn vào tòa nhà giảng dạy gần nhất.
C/ứu tôi! !
Tôi không ít lần muốn cầu c/ứu người xung quanh.
Nhưng mở miệng hồi lâu, vẫn không thể phát ra âm thanh nào.
"Quý Từ! Mày không có tư cách sống tốt!"
Giọng người đàn ông ngày càng gần hơn.
Dường như một giây sau, ông ta liền tìm thấy tôi.
"Lý Kiến Ba, tôi báo cảnh sát rồi!"
Giọng nói Giang Du Châu cản bước Lý Kiến Ba.
"Cảnh sát rất nhanh sẽ tới đây. Tôi khuyên ông đừng nghĩ không thông nữa."
Vừa nói, cậu ấy vừa bình tĩnh đến gần người đàn ông đang phát đi/ên.
Bàn tay cầm d/ao của Lý Kiến Ba run lên vì bị kí/ch th/ích.
"Tao quan tâm nhiều thế làm đ* gì? Cùng lắm thì tao kéo theo tụi mày cùng ch*t chung!"
Sau đó ông ta tiếp tục lùng sục tìm ki/ếm tôi.
"Quý Từ, mau chạy đi!"
Giang Du Châu kiềm ch/ặt Lý Kiến Ba.
Tôi trốn vào phòng học gần nhất.
Qua tấm kính, tôi nhìn thấy trong lúc Giang Du Châu và Lý Kiến Ba đang giằng co, Lý Kiến Ba vùng vẫy muốn thoát ra, đã đ/âm một d/ao vào bụng Giang Du Châu.
Giang Du Châu! ! !
Tôi đ/ập mạnh vào kính, mở miệng và không ngừng cố gắng phát ra âm thanh.
Cậu ấy ngước nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của tôi.
Cậu ấy nhẹ nhàng lắc đầu.
Ra hiệu cho tôi không được ra ngoài.
Tay cậu ấy vẫn níu ch/ặt lấy Lý Kiến Ba.
"M* nó! Con m* mày còn không buông tao ra!"
"Tao cho mày ch*t chung!"
Vừa nói, ông ta định đ/âm nhát d/ao thứ hai xuống.
"Giang Du Châu——"
Tôi mở cửa chạy vào, khàn giọng hét lên.
4 năm rồi, lần đầu tiên tôi mở miệng nói được.
Giọng nói khàn khàn.
Nhưng tôi không quan tâm, cầm cây lau nhà chạy về phía ông ta.
Khoảnh khắc trước khi Lý Kiến Ba đ/âm cậu ấy, tôi đã dùng hết sức đ/á/nh vào đầu ông ta.
Ông ta cuối cùng cũng dừng lại, nhưng lại không ngất đi như trong phim truyền hình.
Thay vào đó, ông ta dời sự chú ý sang người tôi.
"Chạy đi……"
Giang Du Châu gần như kiệt sức, nhưng tay vẫn đang níu ch/ặt Lý Kiến Ba.
M/áu không ngừng rỉ ra từ bụng cậu ấy, chảy ngập khắp sàn nhà.
Nắm ch/ặt cây lau nhà trong tay, tôi đối mặt với Lý Kiến Ba.
Tôi không thể rời đi.
Tôi sẽ không để Giang Du Châu phải ch*t vì tôi.
Ông ta đi/ên lo/ạn nhìn tôi cười.
Con d/ao trên tay đang nhỏ từng giọt m/áu tí tách, ông ta tiến gần về phía tôi.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, xuyên qua bầu không khí u ám và trì trệ.
Lý Kiến Ba theo bản năng nhìn ra ngoài.
Tôi nhân cơ hội đó đ/á/nh thật mạnh vào tay đang cầm d/ao của ông ta.
Tiếng kim loại rơi xuống nền nhà đ/á/nh dấu sự kết thúc của cuộc chiến.
Vừa lúc đó, Lương Ngạn cùng cảnh sát đi vào.
Cậu ta ánh mắt phức tạp nhìn về phía Giang Du Châu, sau đó đi về phía tôi.
"Quý Từ, cậu sao rồi? Có bị thương ở đâu không?"
Tôi gần như ngã quỵ vì kiệt sức, mặc kệ Lương Ngạn đỡ lấy, gắng chạy về phía Giang Du Châu.
"Giang..." Du Châu.
Tôi cố gắng nói hai từ phía sau, nhưng không cách nào thốt ra thành lời.
Cậu ấy nằm trên mặt đất, ý thức dần mơ hồ.
Mắt vẫn còn mở, cậu ấy nhìn tôi, lắc đầu, miễn cưỡng cười với vẻ mặt trắng bệch.
Tôi luống cuống bò đến bên cạnh cậu ấy, ngoài khóc ra thì không thể làm được gì.
Trước khi chờ 120 tới, không ai có thể chạm được vào người cậu ấy.
Dù gần như mất hết sức lực nhưng Giang Du Châu vẫn cố nói hết mấy lời cuối cùng.
"Tớ không phải....đã hứa với cậu.... rồi sao…. cậu dạy tớ ngôn ngữ ký hiệu…. tớ bảo kê cậu........"
Cậu ấy bảo tôi không cần cảm thấy tội lỗi.
"Giang, Giang Du Châu..."
Tôi khó nhọc phát ra âm thanh, xen lẫn tiếng khóc, giọng nói khàn đặc vô cùng khó nghe.
Tôi nắm lấy tay cậu ấy, r/un r/ẩy.
120 cuối cùng cũng đến mang cậu ấy đi
Lương Ngạn đứng bên cạnh nhìn tôi từ đầu đến cuối.
"Quý Từ, cậu nói chuyện được rồi...?"
"Bây giờ tôi đưa cậu đến bệ/nh viện tốt nhất để kiểm tra!"
Tôi đẩy tay cậu ta ra, nhìn về hướng 120 đang rời đi.
"Tôi, muốn đi tìm, Giang Du Châu."
Nụ cười của Lương Ngạn cứng đờ.
"Quý Từ..."
Tôi nhìn lại.
Đôi mắt đen hoắm không có chút cảm xúc nào, tựa như ánh sáng cũng không thể len lỏi qua được.
“Bỏ đi.” Cậu ta cười cười, không nói gì.
13,
Khi tôi chạy đến bệ/nh viện, Giang Du Châu vẫn đang được cấp c/ứu.
Mặc dù d/ao không đ/âm trúng vào bộ phận quan trọng, nhưng cậu ấy mất rất nhiều m/áu.
Ánh đèn phòng phẫu thuật tắt rồi lại bật bao lâu, tôi ở bên ngoài đợi bấy lấu.
Giờ khắc này, tôi cuối cùng cũng hiểu.
Nơi nghe được nhiều lời cầu nguyện nhất không phải là ở chùa, mà là ở bệ/nh viện.
Giang Du Châu, mau tỉnh lại đi.
Nhóc c/âm nói được rồi.
Thay vì sử dụng ngôn ngữ ký hiệu, tôi muốn trực tiếp nói ba chữ tớ thích cậu thành lời.
Không biết qua bao lâu, đèn trong phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.
Bác sĩ bước ra, giọng nói thoải mái.
"Không sao đâu, đừng lo lắng, đợi th/uốc mê hết tác dụng bệ/nh nhân sẽ tỉnh lại."
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Dây th/ần ki/nh căng thẳng, cùng với mệt mỏi, lo lắng cuối cùng cũng đ/ứt phựt.
Tôi không chống đỡ được nữa nên đã ngất đi.
Tỉnh dậy lần nữa, Lương Ngạn đã ngồi bên cạnh tôi.
Thấy tôi mở mắt, cậu ta mỉm cười.
“Cậu không muốn đi, tôi đã mời bác sĩ tốt nhất đến đây khám cho cậu.”
"Bây giờ cậu có thể nói chuyện rồi, Quý Từ. Chỉ cần mấy ngày này đừng cố phát ra âm thanh quá lớn, thì sẽ không có vấn đề gì nữa."
Tôi nhìn thấy hai viên cảnh sát đang đứng đợi ngoài cửa.
"Cảm ơn cậu, Lương Ngạn."
Tôi hầu như lúc nào cũng nói lời cảm ơn với Lương Ngạn.
Nhưng ngoài việc nói lời cảm ơn ra, hình như tôi không còn cách nào khác.
“Có phải cảnh sát đang đợi ngoài cửa để thẩm vấn tôi không?” Tôi chậm rãi nói.
Lương Ngạn rũ mắt xuống.
Một lúc lâu sau, cậu ta trầm giọng giải thích.
"Không phải."
"Bọn họ đến để đưa tôi đi."
Tôi choáng váng.
Cậu ta kể lại toàn bộ câu chuyện, không dám ngước lên nhìn tôi lấy một lần.
Lý Kiến Ba lẻn được vào trường, chính là nhờ có sự trợ giúp của cậu ta.
Cậu ta cảm nhận được nguy hiểm trên người Lý Kiến Ba.
Lương Ngạn nói, ban đầu cậu ta muốn dẫn dụ ông ta vào, đợi ông ta ở giữa nơi công cộng rút d/ao ra, liền có thể kết tội có động cơ gi*t người, liền có thể tống ông ta vào ngục.
Lương Ngạn trước đó đã gọi điện cho cảnh sát.
Nhưng cậu ta không ngờ tới, Lý Kiến Ba lại tìm thấy tôi trước lúc đó.
Sự việc phát triển sớm hơn dự kiến.
Cảnh sát đến chậm.
Không giải c/ứu kịp thời.
Cậu ta chưa từng nghĩ qua, việc này sẽ diễn biến nhanh đến vậy.
Cậu ta chỉ đơn thuần muốn giúp tôi giải quyết mối nguy hiểm.
Tôi nhìn nam sinh trước mặt, mắt tôi ươn ướt.
"Cậu có biết, Giang Du Châu vì cậu, mà sắp nữa đã mất mạng rồi không?"
Lương Ngạn quay lưng về phía tôi, không biết do hổ thẹn hay vì gì.
"Tôi không nghĩ đến, cậu ta sẽ vì cậu mà làm tới mức đó."
Bởi vì cậu ta sẽ không làm được vậy, nên cậu ta nghĩ, ai cũng không làm được vậy.
Trước khi Lương Ngạn bị bắt đi, cậu ta đã để lại một lá thư.
Đó là thư tình lúc trước cậu ta nói muốn đền cho tôi.
Một giây trước trước khi tôi định mở nó ra, y tá đến báo cho tôi.
Giang Du Châu tỉnh lại rồi.
Tôi đặt lá thư xuống, xuống giường, chạy qua phòng bệ/nh.
Tôi không bao giờ mở lá thư đó nữa.
Tôi đẩy cửa phòng bệ/nh, cậu ấy bày ra dáng vẻ như không có gì.
Cậu ấy nhìn tôi, nhướng mày mỉm cười.
"Nhóc c/âm, tớ còn nhớ cậu nói chuyện được rồi."
Tôi thả lỏng đôi vai đang căng thẳng, cong môi nở một nụ cười.
"Đúng vậy, mắt cá ch*t."
Chương 24
Chương 19
Chương 21
Chương 19
Chương 37
Chương 16
Chương 22
Chương 20
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Đăng nhập ngay
Bình luận
Bình luận Facebook