Tôi lạnh lùng nhìn Phùng Kiều đang ngủ say trên giường.
Má cô ta ửng hồng, xươ/ng đò/n và ng/ực chi chít những vết dâu tây còn tươi roj rói.
Không khí ngai ngái mùi mồ hôi mặn chát khiến tôi buồn nôn.
Nhớ lại hồi mang th/ai, Phùng Kiều đến thăm tôi ở nhà, tôi từng phát hiện những vết hôn tương tự trên cổ cô ta.
Lúc ấy tôi còn trêu đùa: “Có bạn trai mới rồi mà giấu tui hả?”
Phùng Kiều đỏ mặt: “Chưa chín muồi, ổn định rồi em kể chị nghe.”
Tôi chân thành khen: “Kiều Kiều xinh thế này, người yêu chắc phải soái ca lắm nhỉ!”
Đúng lúc Tần Tiêu bưng đĩa đào tiên c/ắt miếng đến đút cho tôi, xen vào: “Đương nhiên rồi, bạn trai của Kiều ít nhất cũng phải ngang cơ anh chứ.”
Ánh mắt Phùng Kiều lướt qua bàn tay Tần Tiêu đang đút đào cho tôi, khẽ cười:
“Chị Trân Trân nói sai rồi, nếu em tìm được người chồng tốt như anh Tần Tiêu, chắc phải lạy tạ Thần Tài cả tháng.”
Lúc ấy tôi còn ngụp lặn trong mộng mơ, tưởng mình có hôn nhân khiến thiên hạ gh/en tị.
Nhưng chẳng nhận ra ánh mắt vấn vương giữa hai người họ.
Cho đến giây phút này, sự thật mới rõ mồn một:
TẦN TIÊU... ĐÃ. NGOẠI. TÌNH. TỪ. LÂU. RỒI.
Tôi bước ra khách sạn, bắt taxi thẳng tiến về bệ/nh viện.
Trong phòng chuyển dạ, Tần Tiêu đang co quắp bên giường, mặt tái mét như tờ giấy trắng, hai tay ôm ch/ặt bụng:
“Đau… đ/au quá… ch*t mất thôi…”
Mồ hôi ướt sũng tóc trán, mỗi cơn co thắt đến khiến toàn thân ảnh run bần bật.
Thấy tôi đứng ngoài cửa, ảnh gào thét như con thú bị thương:
“Trân Trân! Em đứng đó làm cảnh à?! Mau nghĩ cách đổi x/á/c lại, anh không chịu nổi nữa!”
Nếu không phát hiện ảnh ngoại tình, có lẽ giờ này tôi đã đ/au lòng đến x/é ruột, chỉ muốn gánh hết nỗi đ/au thay ảnh.
Nhưng giờ đây, tôi chỉ khoanh tay thưởng thức cảnh tượng ấy:
“Anh yêu ~” Tôi dùng giọng trầm của ảnh chầm chậm cất lời, “Anh từng nói yêu em đến ch*t đi sống lại mà? Vậy chắc chắn sẽ sẵn lòng chịu đ/au để sinh con cho em, đúng không nào?”
Tần Tiêu gi/ật nảy mình, móng tay cào x/é gối: “Đó chỉ là nói cho vui! Anh là đàn ông, làm sao đẻ thay em được?!”
“Nhưng giờ anh đang ở trong cơ thể em rồi còn gì?” Tôi mỉm cười như mèo vờn chuột, vỗ nhẹ vai ảnh: “Hãy chịu đựng đi. Để em xem… tình yêu anh dành cho em có đáng một xu không.”
Tần Tiêu gào thét như bị ong đ/ốt: "Anh chưa đủ yêu em sao?!" Hắn cong người vì cơn đ/au, "Em có bầu xong chỉ biết ăn không ngồi rồi! Anh nuôi em ăn mặc, cho em ở biệt thự, còn phải chứng minh tình yêu kiểu gì nữa?!"
Tôi khoanh tay nhìn xuống hắn như quan tòa: "Ồ, thế ạ?"
Ánh mắt sắc lạnh của tôi khiến Tần Tiêu bừng tỉnh. Giữa những cơn co thắt, hắn chợt hỏi r/un r/ẩy: "Trân Trân... lúc tỉnh dậy trong cơ thể anh... em đang ở đâu?"
Tôi cười nhạt: "Em thức dậy ở nơi anh ngủ say. Đoán xem?"
Mặt Tần Tiêu tái xanh như tàu lá chuối: "Em nghe Anh giải thích! Không phải như em thấy đâu!"
Tôi gật đầu: "OK, giải thích đi."
Hắn ấp a ấp úng: "Anh với cô ấy chỉ là... là..."
Chưa kịp bịa cớ, hắn đã rú lên thảm thiết. Cơn co tử cung dữ dội khiến bụng cứng đơ. Y tá xô cửa vào, vén váy lên kiểm tra:
"Ối vỡ rồi! Đẩy vào phòng sinh gấp! Sản phụ sắp đẻ!"
Bình luận
Bình luận Facebook