Ngày tôi đi Bắc Kinh, Giang Từ đến ga tàu tiễn tôi.Tiếng thông báo tàu vào ga vang lên, tôi xách vali, chuẩn bị qua cửa kiểm tra an ninh.Giang Từ mắt đỏ hoe, đột nhiên đưa tay giữ lấy chiếc vali.“Hứa Du Du, thật sự không còn cơ hội nào sao?”Tôi chỉ tay về phía xa, nơi có tàu đang đỗ.“Cậu có thể dừng được một chiếc tàu đang chạy nhanh không?”“Giang Từ, tàu của tôi sắp chạy rồi, tạm biệt.”Tôi đẩy vali, bước đi nhanh về phía sân ga, không quay đầu lại.Giang Từ, cảm ơn cậu, vì đã tiếp sức cho tôi bằng động lực ban đầu.Giờ đây, tàu đã khởi hành, có đủ năng lượng, để chạy nhanh về phía tương lai tươi sáng.Ga tàu đông đúc, Giang Từ đ a u k h ổ ôm đầu, ngồi xuống, những giọt nước mắt trong suốt lăn qua các khe ngón tay.Tàu đã đi từ lâu, chỉ còn lại cậu ấy, đứng đó, bất động.
Bình luận
Bình luận Facebook