Cuối tuần vẫn không thể đi xem Tiêu Dực tập luyện. Một người bạn học cấp ba đến trường tôi tham gia cuộc thi, tiện thể ăn cơm cùng tôi.

Vừa ngồi xuống chưa đầy một phút, anh ta kết thúc màn xã giao lịch sự rồi chuyển hướng câu chuyện: "Cậu còn nhớ bạn gái hồi lớp 12 của tớ không? Chà, giờ tớ thật sự phát ngán cô ta rồi."

Tôi thầm thở dài trong lòng, màn này bắt đầu rồi. Trước đây tôi từng nghĩ việc người khác tin tưởng mình như vậy là vinh dự lắm.

Giờ thì thấy, Phỉ Yên nói đúng. Việc đổ bực dọc một chiều như thế này không phải là tâm sự, mà chỉ là xả xú báp. Là chuyển cảm xúc tiêu cực sang người khác. Một khi nhận ra điều này, trong lòng tự nhiên nảy sinh sự chống đối và bài xích.

"Vậy cậu chia tay bạn gái đi, đến với chị khóa trên mà cậu thích hiện giờ chẳng được rồi sao."

Anh ta sững người, dường như không ngờ tôi đột nhiên chen ngang. Rất nhanh, anh ta nhíu mày, giọng điệu kh/inh thường: "Cậu thì hiểu cái khỉ gì."

Tôi đúng là không hiểu, cũng chẳng muốn nghe nữa.

Chuông cửa nhà hàng vang lên đúng lúc, tôi ngẩng đầu liếc nhìn, lời nói đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng. Phỉ Yên đi sau một nhóm người đông đúc, vẻ mặt thản nhiên. Thấy tôi, bước chân hơi ngừng, nhưng không dừng lại.

Sau khi họ ngồi vào bàn, tôi vẫn không kiềm chế được ánh mắt, giả vờ tình cờ liếc nhìn cả nhóm. Chàng trai đẹp trai hôm trước không có ở đó. Lạ thật, vừa rồi tôi có thở phào nhẹ nhõm không nhỉ?

"Này, cậu có nghe không thế?"

Tôi thu tầm mắt lại, cúi đầu, cân nhắc xem làm sao kết thúc bữa ăn nhanh hơn, nhưng đối phương bỗng trở nên cố chấp: "Tại cậu đấy, tớ quên mất đang nói đến đâu rồi. Lên đại học càng ngày càng đần ra, chán thật."

À, cơ hội đến rồi.

Tôi lập tức đáp trả: "Ừ thì chán thật, mấy chuyện linh tinh của cậu vừa dài vừa dở, chán ch*t đi được."

Chưa kịp thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, mặt bàn bỗng có tiếng gõ. Phỉ Yên không biết từ lúc nào đã đứng bên bàn, cúi người nắm lấy cổ tay tôi kéo tôi đứng dậy: "Sang bàn tớ."

Người bạn từ kinh ngạc hồi tỉnh: "Đậu mẹ mày là ai vậy, không thấy bọn này đang nói chuyện à?"

Phỉ Yên mặt lạnh như tiền cười khẩy: "Mày không thấy nước miếng phun vào cơm rồi à? Kinh t/ởm thật."

Người bạn vừa bốc lên hừng hực khí thế lập tức tắt ngấm, mặt đỏ bừng. Đến khi tôi bị kéo đi, anh ta vẫn giữ vẻ mặt tiu nghỉu không nói nên lời.

Sau khi ngồi xuống, cổ tay tôi vẫn bị nắm ch/ặt.

Danh sách chương

5 chương
16/07/2025 18:29
0
16/07/2025 18:27
0
23/07/2025 18:06
0
23/07/2025 18:06
0
23/07/2025 18:06
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu