Ở trước cửa nhà bác cả tôi đã có một số người vây lại.
Có người soi đèn pin, đèn trong sân nhà bác cả vẫn còn đang sáng.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt vô cùng trắng bệch của Hồ Lão Tam dưới sự chiếu rọi của ánh đèn, giống như gặp phải m/a vậy.
Ông ta thở hổ/n h/ển nói: “Lâm Quý Sinh, ông mau ra ngoài hồ nước xem thử đi, con trai của ông t/ự s*t ở trong hồ nước rồi!”
Cái gì?!
Nghe thấy những lời nói này của Hồ Lão Tam, tôi cũng vô cùng kinh ngạc. Anh họ tôi t/ự s*t sao? Sao mà có thể chứ.
Bác cả tôi đương nhiên cũng không tin khi nghe những lời này, bác nói anh họ của tôi còn đang ngủ ngon lành ở trong nhà kìa.
Nhưng vừa dứt lời đã thấy bác gái cả hoảng lo/ạn chạy ra, nói với chất giọng nghẹn ngào: “Quý Sinh, Thiên Dã, không thấy Thiên Dã đâu nữa rồi.”
“Đúng vậy, tôi tận mắt chứng kiến Thiên Dã của hai người như bị trúng tà vậy, ở trong hồ nước tự đ/ập đầu mình liên tục vào tượng Phật cho tới ch*t.”
Thiên Dã là tên của anh họ tôi.
Bác cả tôi nghe thấy thì vô cùng lo lắng, quay người lại cầm lấy đèn pin rồi nhanh chóng cùng bác gái cả chạy ra chỗ hồ nước.
Những người còn lại cũng đi theo xem.
Đêm trăng sáng sao thưa, tuy vẫn còn là mùa hè nhưng tôi lại cảm thấy có chút lành lạnh không biết từ đâu tới.
Mọi người chạy tới chỗ những tượng đ/á ở trong hồ nước, bắt đầu dùng đèn pin rọi sáng quan sát xung quanh.
Một lúc sau, ánh đèn pin soi vào rõ khuôn mặt đầy m/áu của anh họ tôi.
Bỗng chốc tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi xộc thẳng lên tận óc.
Không phải chỉ vì người ch*t là anh họ mà tôi luôn thân thiết, mà còn vì tư thế ch*t của anh ấy vô cùng kỳ lạ.
Nửa thân trên của anh ấy nằm sấp trên đất, hai chân còn đang trong trạng thái quỳ. Trán anh ấy giống như bị vật gì đó đ/ập mạnh vào đến nỗi hơi lõm xuống, trong khi tròng mắt lại nhô ra quá mức.
Thế nhưng khóe miệng của anh dường như hơi cong lên tạo thành một nụ cười như có như không.
Bình luận
Bình luận Facebook