11
Sau khi nghe xong sự thay đổi của tôi, bác sĩ cũng rất vui mừng, nói đó là một hy vọng, và cho tôi nhập viện điều trị, hy vọng khôi phục trí nhớ lâu dài.
Tuy rằng tôi có chút kháng cự nằm viện, nhưng vì khôi phục trí nhớ, không thể không như vậy. Ôn Hòa An vuốt ve ngón tay tôi, nhẹ giọng trấn an tôi nói:
“Ngoan nào, dì sẽ ở đây với em, chỉ cần anh tan tầm anh sẽ lập tức tới gặp em.”
“Không cần anh lập tức tới.” Tôi lòng còn sợ hãi nói: “Nhất định phải chú ý an toàn.”
“Yên tâm đi!” Ôn Hòa An ôm tôi, lại nói chuyện với tôi một lúc rồi mới rời đi.
Mẹ nghe nói trí nhớ của tôi so với trước kia kéo dài một phút sau, liền nhịn không được khóc lên, nhưng sợ tôi nhìn thấy lại giả vờ như không có việc gì lau đi.
“Mẹ, đây là chuyện tốt, mẹ đừng khóc.” Tôi khuyên nhủ.
“Đúng đúng đúng…” Mẹ cố gắng từ trên mặt lo lắng nặn ra một chút cười.
Trong khoảng thời gian tôi nằm viện điều trị, trong phòng bệ/nh ngoại trừ tôi, lại chuyển tới một cô gái hơn hai mươi tuổi. Đôi mắt của cô ấy sáng lấp lánh, đối với ai cũng là vẻ mặt tươi cười, nhưng cô lại không nhớ nổi bất kì ai, giống như tôi mất trí nhớ toàn diện.
Gia đình cô gái và mẹ đang trò chuyện ở cửa.
Cô gái nhiệt tình chào hỏi tôi: “Xin chào, tôi tên là... tôi quên mất, còn cậu, tên là gì?”
“Tôi tên là Lâm Dật, Song Mộc Lâm, An Dật Dật.” Tôi trả lời.
“Oa, cậu nhớ rõ tên của mình?”
Tôi giơ quyển sổ ghi nhớ trong tay lên, nói: “Mỗi lần mất trí nhớ đều xem một lần.”
“Oa lợi hại thật!” Cô gái cười nói: “Tôi cũng muốn thử.”
Nói xong cô đột nhiên ngừng lại, một lát sau, xa lạ mà nhìn chằm chằm tôi hỏi: “Cậu là ai vậy?”
Tình trạng của cô gái có vẻ tồi tệ hơn tôi và việc tôi có thể kéo dài trong thời gian ngắn hơn. Chuyện của tôi đã cho gia đình cô gái hy vọng rất lớn, bất kể bao lâu, họ cũng sẽ không từ bỏ.
Lúc Ôn Hòa An đến thăm tôi, cũng phát hiện ra cô gái kia, khẽ thở dài.
Không giống như chúng tôi, các cô gái rất lạc quan và thay vì tỏ ra buồn bã về tình huống của mình, họ luôn nhìn chúng tôi. Tôi còn đang tìm ki/ếm kí ức về Ôn Hòa An trong sổ ghi nhớ, cô gái mở miệng trước: “Anh ấy hẳn là vị hôn phu của cậu.”
“Làm sao cô biết?” Tôi tò mò hỏi.
“Rất đơn giản, tôi đã sớm phát hiện ra chiếc nhẫn cậu đeo.” Cô gái nói: “Lại nhìn ánh mắt anh ấy nhìn cậu, hẳn là người tặng nhẫn, nhưng bản thân anh ấy còn chưa đeo, chắc là qu/an h/ệ chưa kết hôn.”
Logic thật thông thuận.
“Cô thật thông minh!” Tôi giơ ngón tay cái lên nói.
“Tôi nói cho cậu biết, kỳ thật chúng ta có thể lợi dụng ánh mắt của mình.” Cô gái nói.
“Lợi dụng ánh mắt của mình?” Tôi gãi gãi đầu.
“Lần sau cậu thử một lần, không cần quyển ghi nhớ, dùng ánh mắt đem vị hôn phu của cậu nhận ra, tình yêu vị hôn phu của cậu dành cho cậu đều ở trong nhắn anh ấy, nhận cha mẹ cũng là như thế. Giống như tôi, tại sao mất trí nhớ rồi lại không kinh hoảng, là bởi vì tôi từ trong ánh mắt của mọi người có thể nhìn ra họ là người tốt.”
Tôi và Ôn Hòa An đều kinh ngạc tại chỗ, lâu như vậy, chúng tôi sửng sốt không nghĩ tới biện pháp này.
“Con gái tôi tên Chung Thiến, là một bác sĩ tư vấn tâm lý, quan sát vẻ mặt của người khác xem như thói quen nghề nghiệp đi.” Mẹ cô gái nói cho chúng tôi biết.
Thì ra là như vậy.
Tôi lập tức lấy sổ ghi nhớ xuống, giao cho mẹ bảo quản, thử dùng ánh mắt cùng hiện thực sinh ra kết nối.
Nhưng chúng tôi đã bỏ qua một điểm.
Tôi cũng không có thói quen nghề nghiệp của Chung Thiến, sau khi mất trí nhớ làm sao còn nhớ cảm thụ ánh mắt của người khác?
Khi tôi ngây thơ nhìn Ôn Hòa An, anh tựa hồ hiểu được, liền nâng mặt tôi nói: “Bé ngoan, em nhìn cho kỹ vào mắt anh này.”
Sau khi nhìn một hồi, tôi nói: “Có phải tôi đã biết anh từ rất lâu rồi không?”
Ôn Hòa An bỗng nhiên toàn thân r/un r/ẩy, rất nhanh liền khóc không thành tiếng.
“Anh ấy đã kìm nén rất nhiều.” Cô gái trên giường bệ/nh bên cạnh nói: “Tình yêu của anh ấy so với nước mắt càng cắm rễ nảy mầm trong lòng.”
Tôi ngửa đầu nhịn nước mắt, ôm ch/ặt Ôn Hòa An.
Cái ôm này vô cùng quen thuộc.
Nhưng Ôn Hòa An như vậy lại làm cho tôi cảm thấy thập phần xa lạ.
Bình luận
Bình luận Facebook