Trần An đưa tôi đến trạm xá bởi vì vết bỏng trên mu bàn tay tôi phồng rộp lên, có dấu hiệu lở loét.
Tôi ngồi thẫn thờ mặc cho y tá sát trùng và băng bó cho mình. Trần An đứng bên ngoài không bước vào trong, mặt mũi đầy vẻ rối rắm.
Cậu ta sốt ruột đi đi lại lại, vần vò mái tóc rối tung lên. Bác sĩ kê đơn th/uốc cho tôi, dặn dò vài điều rồi bảo tôi đi về. Tôi bước ra ngoài, làm lơ ánh nhìn của Trần An, lạnh mặt bước thẳng ra ngoài cổng trạm xá.
"Này!"
Trần An đuổi theo đến bên cạnh tôi. Dáng vẻ c/ôn đ/ồ hung tợn trước nay bay sạch, trong mắt đều là sự ăn năn, tuy vậy cậu ta vẫn ngạo mạn hất cằm hỏi:
"Đói không? Đói thì tôi đưa cậu ra ăn xiên nướng."
Tôi lắc đầu, vô cảm bảo:
"Không. Bây giờ tôi sẽ đến nhà cậu."
Trần An cau mày nhìn bàn tay quấn băng trắng của tôi, trách cứ:
"Nay cậu bị thương quấn băng như vậy thì đừng làm việc nặng. Nghỉ ngơi hai ba hôm đi. Cẩn thận không vết bỏng lở loét rồi viêm nhiễm..."
"Tôi không đến để làm." Tôi nhìn thẳng vào mắt Trần An, ngắt ngang lời cậu ta "Tôi đến để xin nghỉ việc."
Trần An đứng khựng lại, ú ớ không nói được hết câu.
Cậu ta hẳn là sụp đổ rồi, không giữ được cái sự kệch cỡm và cái tôi cao ngất nữa.
Hệ thống trong đầu lên tiếng:
[Hiên à, bây giờ cậu không cần phải nhịn nhục nữa, đã đến lúc cậu lấy lại sự công bằng cho bản thân rồi]
Tôi quay mặt đi, khe khẽ thở dài.
Trời về chiều tối, mặt trời lặn dần xuống, cái bóng chúng tôi in trên mặt đất kéo dài ra. Trần An cúi đầu nhìn mũi giày, tôi lẳng lặng nhìn cậu ta, không ai nói gì, một cảm xúc vụn vỡ cứ len lỏi qua người, khó chịu đến mức cả cơn gió nhè nhẹ cũng không làm dịu đi được.
Mãi một lúc sau Trần An mới lên tiếng, giọng nghẹn ứ lại:
"Nhất thiết phải nghỉ sao? Đột ngột vậy. Sao phải như thế?"
"Sau bao nhiêu chuyện hai anh em câu gây ra cho tôi, cậu vẫn nghĩ là tôi muốn tiếp tục làm ở đó à?" Tôi nhướng mày, thẳng thắn nói ra những lời luôn giấu kín trong lòng "Hơn nữa, Trần An à, đừng ra vẻ người tốt, cậu nên nhớ tất cả quãng thời gian tôi phải chịu đựng đều có mặt cậu trong đó. Cậu góp sức hành tôi không ít đâu."
Mặt Trần An tái nhợt, cậu ta ấp úng biện bạch:
"Tại vì cậu b/ắt n/ạt Hạo Nhiên, luôn tìm cớ chơi x/ấu cậu ấy, tôi thấy Nhiên đáng thương nên..."
"Nên cậu không chịu tìm hiểu sự thật đã làm đủ mọi cách b/ắt n/ạt chính người bạn thân của mình để đòi lại công bằng à?" Tôi thất vọng nói "Nghe lời nói từ một phía, thiển cận thật đấy. Trần An, tôi làm bạn với cậu mấy năm, chúng ta là bạn thân tri kỉ gắn bó bấy lâu, nhưng chỉ vì lời nói của người ngoài mà cậu không tin tưởng tôi."
Tôi lặp lại câu hỏi lần trước:
"Trần An, tôi giống kiểu người x/ấu tính đi b/ắt n/ạt người khác vậy sao?"
Thanh cảm xúc hiển thị của Trần An dần chuyển sang màu đỏ rồi nhạt dần, chỉ số đạt ngưỡng tối đa dần mờ đi.
Cậu ta như đã ngộ ra điều gì đó, khô khốc lầm bầm:
"Tôi xin lỗi..."
"Đừng nói nữa." Tôi xoay người, không nhìn Trần An mà quay lưng bỏ đi.
Bình luận
Bình luận Facebook