Khi tôi phát hiện ra hành lang có gì đó không đúng lắm thì đã là chuyện của năm phút sau khi tôi lao như bay như con ruồi mất đầu ở trong hành lang rồi.
Phòng phát sóng trực tiếp ban đầu còn sợ hãi cùng với, dần dần về sau lại trở nên kinh ngạc và thán phục.
“Chủ phòng rèn luyện sức khỏe ở đâu thế?”
“Trâu bò đấy, có thể vừa hét vừa chạy như bay trong năm phút đồng hồ không ngừng nghỉ, chủ phòng đã từng nghĩ tới việc luyện tập để đi thi đấu điền kinh chuyên nghiệp chưa?”
“Thể chất giữa người với người quả nhiên là không giống nhau, dưới cơn sợ hãi cực độ mà chủ phòng…”
Tôi nhìn những tiếng cười nói vui vẻ của màn hình bình luận, sắc mặt lại càng ngày càng tái mét.
Chúng tôi cách nhau bởi một cái màn hình, nên đương nhiên bọn họ đã coi phòng phát sóng này là phòng phát sóng nhà m/a, nhìn thấy tôi bị dọa sợ đến mức nhảy dựng lên thì ai nấy đều vui ơi là vui, tôi càng sốt ruột thì bọn họ càng cảm thấy chân thật rồi vui đến n/ổ trời luôn.
Chỉ có mình tôi biết được rằng, cái nhà m/a này có lẽ không có m/a, nhưng có thứ gì đó còn khủng bố hơn gấp trăm lần so với m/a.
Những âm thanh kia chưa từng dừng lại sau lưng tôi.
Tôi có thể nghe thấy bọn chúng, như là bọn chúng có thể ngửi được mùi của tôi vậy.
……
Mười phút sau, tôi thở hồng hộc tựa người vào trên bức tường của hành lang như một con cá muối mắc cạn, hai mắt dần trở nên đờ đẫn.
Đối với một fat otaku* suốt ngày nằm ườn ở ký túc xá, tốt nghiệp rồi thì lại ru rú ở trong nhà như tôi thì chạy đường dài liên tục trong mười phút đồng hồ này dường như lấy của tôi nửa cái mạng vậy.
*fat otaku: là một thuật ngữ văn hóa có ng/uồn gốc từ cộng đồng ACGN Nhật Bản, khi mới xuất hiện, nó được dùng như một thuật ngữ xúc phạm để miêu tả những người trẻ b/éo phì, không thích tập thể dục, thích ăn đồ ăn vặt nhiều calo. và thích nhìn vào màn hình máy tính trong thời gian dài. Nó trở nên phổ biến trên Internet vào năm 2014 và trở thành một từ thông dụng trên Internet. Với sự lan rộng của văn hóa hai chiều, giờ đây nó được sử dụng như một trò đùa vô hại.
Mà thứ gay go hơn là hình như tôi uổng công chạy rồi.
Đáng nhẽ tôi phải lường được từ trước rằng cái nơi q/uỷ quái muốn lấy mạng người này sao lại có thể có một cái hành lang để cho tôi chạy thoát bình yên vô sự được cơ chứ?
Ở trên góc tường chỗ khúc ngoặt có dán một tấm biển tên nhỏ bằng đồng.
[Tác phẩm trưng bày: Q/uỷ Đập Tường*]
[Giới thiệu về tác phẩm trưng bày: Nếu như bị mắc kẹt ở hành lang thì vui lòng lập tức hét lớn tiếng cầu c/ứu nhân viên, tôi sẽ tới ngay lập tức.]
……
Theo như những lời trên khu vực bình luận thì đây đã là lần thứ bảy tôi đi qua tấm biển này rồi, bọn họ đã phát hiện ra điểm khác thường từ lâu rồi, nhưng ban nãy tôi chỉ mải vừa chạy vừa ch/ửi, cho dù có vài bình luận nhắc nhở thì cũng sẽ nhanh chóng bị nhấn chìm bởi làn sóng bình luận thôi, cho nên cho tới tận bây giờ, khi tôi đã chạy đến mức hai chân mềm nhũn và ngồi liệt ở góc tường thì mới phát hiện ra bí mật đáng ra nên được phát giác ra từ lâu này.
—— Hành lang này không phải lối thoát gì hết.
Mà chỉ là một khu triển lãm đặc biệt mà thôi.
Là khu vực triển lãm để trưng bày [Q/uỷ Đập Tường].
Chuyện đến nước này rồi, cho dù tôi có ngờ nghệch đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể tin mấy lời quái q/uỷ như là hét to cầu c/ứu nữa.
Có trời mới biết tôi mà hô lên thì thứ gì sẽ tới?
Tôi vừa mệt vừa sợ dựa vào bức tường, hai chân như bị đổ chì, trái tim thì lạnh lẽo như thể bị rơi vào hầm băng.
Không còn nhiều thời gian nữa, nhưng tôi thì vẫn chưa thể thoát ra khỏi chỗ này.
Tôi không biết mấy quy tắc trong phòng triển lãm là gì, nhưng rõ ràng là việc thời gian hiện tại là “24:07” không hề hợp lý theo lẽ thường.
Và cũng không nằm trong thời gian kinh doanh “0:00 - 24:00” của phòng triển lãm.
Tôi có thể phát giác ra một cách rõ nét được sự biến hóa q/uỷ dị trong phòng triển lãm này.
Ở trong “thời gian” ngoài thời gian mở cửa thì tất cả các vật phẩm trưng bày đều tự do.
Tôi không thể nào tưởng tượng được cảnh tượng bách q/uỷ dạ hành* diễn ra trong phòng triển lãm này như thế nào, tôi chỉ có thể thầm ch/ửi rủa trong lòng rằng, rõ ràng đã đến thời gian rồi nhưng tại sao vật phẩm trưng bày có tên là [Q/uỷ Đập Tường] này lại không mau chóng ra ngoài hóng gió, nghỉ ngơi như những vật phẩm khác.
*“Bách q/uỷ dạ hành” (Hyakki-yagyo/ Hyakki-yakou – 百鬼夜行) là một truyền thuyết nổi tiếng thường xuất hiện trong các câu chuyện kể từ thời Heian đến thời Muromachi. Bách q/uỷ dạ hành có thể xem là một hoạt động của các loài yêu quái, chúng tụ họp lại thành đoàn và đi khắp các khu phố, ngõ ngách vào ban đêm.
Bình luận
Bình luận Facebook