Cố Thời Diễn năm mười tuổi khá nhỏ bé, còn bây giờ tôi đã cao hơn hắn cả một cái đầu.
Nhớ lại kiếp trước luôn thua kém về chiều cao, mỗi lần đ/á/nh nhau lại bị hắn đ/è ra góc tường ấn đầu xuống, nghẹt thở đến phát đi/ên... Lần này nhất định phải trả th/ù bằng được!
Sau khi "mời" Cố Thời Diễn về nhà, tôi thay cho hắn bộ quần áo mới.
Hệ thống đúng là cha nuôi của tôi, thẳng tay tặng luôn một biệt thự ở phía bắc Giang Thành.
Lúc này tôi mười bốn tuổi, sắp bị gia đình đưa đi du học bốn phương trời, nên chẳng lo bị phát hiện.
Theo nguyên tác, nữ chính sống ở khu tập thể bên cạnh đã c/ứu hắn về, cũng thay đồ sạch sẽ rồi thiết đãi một bữa thịnh soạn.
Sau nửa năm dùng sự c/ứu rỗi kiểu kẻ theo đuôi để cảm hóa hắn, cô ta xuất ngoại du học.
Từ đó trở thành Bạch Nguyệt Quang trong tim Cố Thời Diễn, động lực giúp hắn leo lên đỉnh quyền lực.
Tôi chỉ cần bắt chước y chang.
Nhưng khi ép hắn thay đồ, những vết s/ẹo trên người đứa nhỏ này khiến tôi choáng váng.
Vết mới đan xen s/ẹo cũ... phủ kín cả lưng.
Tôi tưởng những thứ này chỉ xuất hiện khi hắn trưởng thành.
Không ngờ từ nhỏ đã thế.
"Đồ bi/ến th/ái!"
Thấy tôi không rời mắt khỏi lưng mình, Cố Thời Diễn nhếch mép chế nhạo, vội kéo áo che đi những thương tích.
Tôi bật cười, quên mất cả việc đáp trả.
Bình luận
Bình luận Facebook