Khi Lộc An đến nơi, sắc mặt cậu ấy bình tĩnh, hoàn toàn không có vẻ sợ hãi hay chột dạ gì, lễ phép chào thầy. Chủ nhiệm giơ thiết bị ghi âm lên tra hỏi, đúng như dự đoán, Lộc An vội vã chối tội, khăng khăng khẳng định mình không làm. Cậu ấy nhìn qua tôi, khó chịu bảo:
"Tô Lục, tôi biết tôi với cậu có chút tranh chấp, nhưng cậu không nên vu oan cho tôi vậy chứ. Hôm qua tôi ngồi học trong thư viện, làm gì có đi lên sân thượng đâu."
Thầy chủ nhiệm nhìn tôi, giọng nghiêm nghị:
"Em có bằng chứng nào khác cho thấy mấy việc em kể là do lớp trưởng bày ra không?"
Tôi hơi bối rối.
Tôi không dự liệu trước được thái độ của Lộc An sẽ quay ngoắt chỉa mũi nhọn vào tôi như vậy. Dù sao trong bản ghi âm có mỗi giọng nói của Lâm Thanh, nhân chứng duy nhất cũng là cậu ta, có điều bây giờ làm sao mời người đến được?
Biểu cảm của Lộc An thoáng chút đắc ý, khiêu khích nhìn tôi.
Tôi đang suy nghĩ, còn chưa nghĩ ra được biện pháp gì thì giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên ở sau lưng:
"Thưa thầy, em làm chứng cho bạn Tô Lục. Hôm qua khi bắt tận tay Lộc An đang cầm thiết bị ghi âm ạ."
Bình luận
Bình luận Facebook