15.
Một tháng sau.
Đại thiếu gia của nhà giàu nhất Trần gia, đã cưỡi ngựa dọa đến ngựa của ta, hại ta ngã khỏi xe ngựa, ta gi/ận đến mức cho người đ/á/nh hắn hai mươi đại bản.
Đại thiếu Trần gia bị sốt ngay đêm đó và qu/a đ/ời.
Trần gia cáo trạng ta, Viên Chiêu nói rằng đại thiếu Trần gia có lỗi trước tiên, việc Cửu Thiên Tuế xửa lý không có gì không đúng, đại thiếu Trần gia ch*t do bệ/nh tật là một sự ngoài ý muốn.
Hắn ta giúp ta thoát khỏi Trần gia, nhưng lại không biết ta đã cho người rải đ/ộc trên bảng.
Ngựa của đại thiếu Trần gia phát đi/ên là vì ta đã lén dùng kim bạc b/ắn thương ngựa của hắn.
Nửa năm sau, Mãn Hoang* phái một công chúa đến hòa thân, như một cách cầu hòa.
*蛮荒 dịch Mãn Hoang nhưng không phải tên nước, một tính từ chỉ chung những vùng hoang vu hẻo lánh.
Vào đêm đội ngũ đưa dâu tiến vào hoàng thành, đều được phát hiện tất cả đều ch*t bất ngờ trong cung.
Mãn Hoang vô cùng gi/ận dữ, chiến tranh lại n/ổ ra.
Ta an ủi Viên Chiêu, rằng kẻ chủ mưu đằng sau nhất định sẽ bị tra ra.
Nhưng hắn lại không biết rằng, người đó đang đứng bên cạnh mình.
Lại ba tháng sau, ta cùng Thái Phó xảy ra xung đột.
Ta m/ắng ông vừa già vừa cổ hủ, ông m/ắng ta làm hại nước hại dân, làm lo/ạn lòng bệ hạ.
Lời m/ắng ta của ông ấy bị Viên Chiêu nghe được, ngay đêm đó liền sa thải Thái Phó.
Còn có…
Dù sao thì hiện nay, Tang Tử ta.
Đường đường Tây Xưởng Cửu Thiên Tuế, không ai là không biết, không ai là không hiểu.
Là thái giám trong lịch sử Đại Nguyên, có địa vị cao nhất, được hoàng đế xem trọng nhất.
Nhưng chỉ có ta biết, ánh mắt Viên Chiêu nhìn ta đã dần dần thay đổi.
Biến thành một cái hố đen tối tăm không thấy đáy.
Đêm hôm đó, sở dĩ ta mượn rư/ợu giải sầu, là vì trước khi ta rời cung Viên Chiêu đã hỏi ta.
“Tang Tử, ngươi nói, một người có thể thay đổi triệt để đến như vậy sao?”
Ta hỏi: “Bệ hạ có ý gì?”
“Tang Tử, trước khi ngươi trở thành Cửu Thiên Tuế, chuyện gì cũng vì trẫm, hết thảy đều cân nhắc kỹ càng, ai có thể động, ai không thể động, đều tùy cơ ứng biến.”
“Nhưng Tang Tử, sau khi ngươi trở thành Cửu Thiên Tuế, trái lại hành động liều lĩnh hơn rất nhiều?”
“Chuyện của Trần gia, khiến trẫm mất đi ủng hộ tài lực; chuyện của Thái Phó, khiến trẫm mất đi lòng dân; còn nhà họ Lưu…”
“Tang Tử, là ngươi thay đổi rồi, hay là ngươi vẫn luôn như vậy? Hay là nói... Trẫm chưa từng hiểu rõ ngươi?”
“Tang Tử ngươi nói xem, nếu trẫm mất đi tất cả, ngươi sẽ giống như ngươi lúc đầu đã hứa, không bỏ rơi ta không?”
Ta cúi đầu xuống, buồn đến mức muốn khóc.
Đáp án rõ ràng kiên định đến vậy, mà ngay cả bản thân ta cũng không chắc chắn kết quả.
“Đúng, bệ hạ.”
“Tang Tử sẽ không bao giờ bỏ rơi bệ hạ.”
Bình luận
Bình luận Facebook