Tìm kiếm gần đây
5
Ngay sau khi Châu Hiền rời đi, tôi lập tức đến công ty cùng với lá thư chuyển nhượng cổ phần.
Từng là cộng sự, sở hữu cổ phần, vì chuẩn bị cho việc mang th/ai nên mới rời khỏi công ty, hiện giờ tôi trở về giống như ngựa quen đường cũ vậy.
"Châu Hiền bị u/ng t/hư, vì vậy anh ấy đã giao cho tôi toàn quyền quản lý công việc của công ty."
Tôi lấy ra tất cả báo cáo kiểm tra và chẩn đoán bệ/nh của Châu Hiền, nói với các giám đốc điều hành cấp cao của công ty: "Anh ấy cần nghỉ ngơi để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật, về sau nếu công ty có việc gì thì cứ trực tiếp đến gặp tôi."
Trước lá thư chuyển nhượng cổ phần, thư quản lý ủy thác và nhiều báo cáo hồ sơ y tế khác nhau, ban quản lý cấp cao và các cổ đông của công ty đã nhất trí đồng ý để tôi tiếp quản công ty.
Dù sao công ty này, cũng do tôi và Châu Hiền cùng gây dựng nên.
Châu Hiền không có ở đây, tôi là người bọn họ tín nhiệm nhất.
Châu Hiền đang ở cùng với Phương Vũ ở Nam Thành, còn tôi thì dành thời gian để nắm quyền điều hành công ty.
Tôi đợi Châu Hiền trở lại, chờ anh ta nhận ra rằng tình hình ở công ty đã thay đổi, tôi thậm chí còn dự đoán ra nhiều tình huống khác nhau, chẳng hạn như hai chúng tôi ly hôn, Châu Hiền và tôi bất hòa, đến lúc đó cuộc tranh giành quyền lợi trở thành một cuộc gió tanh mưa m/áu.
Tôi có thể không gi/ật lại được anh ta, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ quyền lợi và lợi ích của mình.
Tôi dự đoán đủ loại tình huống, thế nhưng lại không ngờ, anh ta bị t a i n ạ n xe trên đường trở về.
Vụ t a i n ạ n xe hơi không nghiêm trọng, nhưng anh ta có một quả bom hẹn giờ trong n/ão, va chạm cái là n ổ tung.
Tôi lao đến bệ/nh viện ngay khi nhận được cuộc điện thoại.
Châu Hiền đang nằm trong phòng cấp c/ứu.
Bác sĩ nói: "Cô Triệu, ca phẫu thuật rất nguy hiểm, có thể sẽ không thành công... nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức c/ứu anh ấy.. "
Bác sĩ giải thích các vấn đề trước khi phẫu thuật cho tôi, rồi yêu cầu tôi ký tên.
Tôi khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng: "Vậy thì đừng c/ứu nữa."
"Hả?" Bác sĩ há hốc mồm.
"Tốn kém lại còn mạo hiểm, sau này còn có thể xuất hiện đủ loại di chứng, hơn nữa còn rất thống khổ, c/ứu anh ấy có ích lợi gì?" Tôi nói.
"Rút ống thở đi, để cho anh ấy ra đi nhẹ nhàng thôi."
Bác sĩ rơi vào trầm mặc.
Tôi từ chối ký tên, và họ không thể làm gì được.
Ngay sau đó, Châu Hiền không hề hay biết tình huống bên ngoài, trút hơi thở cuối cùng.
Bệ/nh viện phát giấy báo t ử, tôi bỏ tiền ra chen ngang, đưa anh ta vào lò hỏa th/iêu để đ/ốt anh ta thành tro.
Về đến nhà, tôi lôi tập hồ sơ trong ngăn kéo ra, lấy ra và đ/ốt sạch.
Thế giới nháy mắt bỗng trở nên tươi sáng hơn.
6.
Sau khi hoàn tất mọi việc, tôi mới gọi điện cho bố mẹ chồng và thông báo cho họ biết tin Châu Hiền đã qu/a đ/ời.
Tôi cũng không có ý định đối phó với bố mẹ chồng, bởi vì trong suốt ba năm kết hôn, tôi và bố mẹ chồng vẫn không có gây th/ù chuốc oán gì với nhau. Tài sản của Châu Hiền, dựa theo luật tôi sẽ để lại cho bố mẹ chồng, nghĩ đến việc hai người đã già mà chỉ có duy nhất đứa con trai là Châu Hiền, tôi thậm chí có thể nhượng bộ, chia cho họ nhiều tiền hơn.
Mẹ chồng tôi hét lên: "Cái gì ? Không thể nào! Sao con trai tôi có thể c h ế t được?!"
Bố mẹ chồng tôi thường đi du lịch khắp nơi, khi nghe được tin tức thì lập tức bay từ Hải Nam về thành phố C ngay trong đêm.
"Tôi muốn gặp Châu Hiền!"
Ngay giây đầu tiên nhìn thấy tôi, bọn họ đã la hét muốn gặp con trai bọn họ.
Tôi lấy ra hũ tro cốt, vẻ mặt bình tĩnh: "Châu Hiền ở trong này."
Bố mẹ chồng tôi không thể tin được, tôi đưa giấy báo t ử và giấy hỏa táng cho họ xem, họ vẫn không tin như trước: "Cô đừng có lừa tôi! Con trai tôi vẫn đang khỏe mạnh bình thường, sao có thể đột nhiên mà c h ế t được ?"
Tôi lấy ảnh và video ra cho họ xem.
Trên ảnh là th i th ể của Châu Hiền, cùng với hình ảnh nạn nhân của vụ t a i n ạ n được đưa ra khỏi xe, hình ảnh rõ ràng sắc nét.
Sau khi Châu Hiền c h ế t, tôi đã thông báo cho người thân và bạn bè của mình, một lúc sau, có người gọi điện cho bố mẹ chồng tôi để hỏi về cái c h ế t của Châu Hiền.
Đến lúc này, họ mới chịu tin rằng Châu Hiền đã c h ế t, họ lại khóc lóc một trận đã đời.
Tôi đưa hai người họ về biệt thự, định chờ đến khi tâm trạng bọn họ đỡ hơn thì bàn tính sang chuyện thừa kế di chúc, ai ngờ mẹ chồng tôi đột nhiên nói: "Sao nó đang khỏe mạnh như thế lại c h ế t đột ngột vậy được? Là cô biết nó có tình nhân bên ngoài nên cố ý hại c h ế t nó phải không ?"
Tôi nhìn chằm chằm vẻ mặt của mẹ chồng, nghi ngờ hỏi: "Mẹ, ý của mẹ là gì? Có phải mẹ đã biết việc Châu Hiền có tình nhân bên ngoài rồi không?"
Mẹ chồng: "Cô đừng có giả vờ, tình nhân của Châu Hiền chính là Phương Vũ, trước đây cô từng gặp nó rồi, hiện giờ cô ta đang ở Nam Thành. Hơn nữa cô ta còn đang mang th/ai đứa con của Châu Hiền, tính đến nay đã được sáu tháng rồi!"
Từ giọng điệu của bà ta, tôi có thể khẳng định rằng, chuyện Châu Hiền ở bên Phương Vũ, bà ta là người biết rõ nhất.
"Nhiều năm như vậy có chuyện gì đâu, trước đây cơ thể Phương Vũ không được khỏe, kiên quyết muốn tới bệ/nh viện lớn ở thành phố C để kiểm tra, vừa trở về không bao lâu thì Châu Hiền lại gặp t/ai n/ạn xe cộ mà qu/a đ/ời... Tôi không tin cô không liên quan gì đến việc này! Nhất định là cô đã biết chuyện này, nên ôm h/ận trong lòng!"
Bố chồng cũng nói: "Nếu trong lòng cô không có mưu đồ, vậy tại sao khi con trai tôi xảy ra t a i n ạ n xe cộ, cô lại không thông báo cho chúng tôi biết, mà cứ vội vàng đem nó đi hỏa táng!"
Hai người họ nói không ngừng, chỉ ra rất nhiều tình tiết giống như là Sherlock Holmes, càng nói họ càng thêm tin chắc rằng chính tôi đã hại c h ế t Châu Hiền, khuôn mặt của họ trở nên vô cùng hung dữ và x/ấu xí, đây là khuôn mặt mà trước đây tôi chưa từng thấy qua.
Nhìn vẻ mặt khó coi của bọn họ, tôi chậm rãi nở nụ cười: "Thì ra hai người đã biết anh ta có tình nhân bên ngoài, còn có thêm cả đứa con nữa, nhưng hai người lại giấu không cho tôi biết, đúng không?"
Ánh mắt hai người họ có chút lung lay, một lát sau lại hùng h/ồn lên tiếng: "Đừng nói sang chuyện khác, cô là người đã g i ế t c h ế t Châu Hiền!"
Tôi nói: "Bây giờ hai người không có chứng cứ mà lại muốn buộc tội tôi g i ế t Châu Hiền sao, được rồi hai người đợi chút ! "
Không muốn nói nhiều với bọn họ làm gì, tôi lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi cho cảnh sát.
"Anh cảnh sát, tôi muốn tố giác, tôi nghi ngờ chồng tôi đã bị hại ch*t."
Tôi gọi cảnh sát, ngay lập tức, bố mẹ chồng tôi tỏ ra kinh ngạc sửng sốt.
Chương 21
Chương 16
Chương 24
Chương 19
Chương 19
Chương 37
Chương 16
Chương 22
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Đăng nhập ngay
Bình luận
Bình luận Facebook