Ngày 4 tháng 6 năm 2017, tại phòng 404, tòa C khu vườn thành phố Ngô, xảy ra một vụ án gi*t người man rợ.
Vụ việc mang tính chất cực kỳ tàn á/c.
Chỉ năm giờ sau khi thực hiện tội á/c, nghi phạm đăng tải một bài viết trên diễn đàn:
["Người ch*t thì có đăng ký app v/ay tiền được không? Chẳng hạn như chớp mắt, tôi có thể dùng tay điều khiển. Người nhà tôi vừa ch*t, dù sao v/ay cũng không cần phải trả."]
Kèm theo là bức ảnh chụp chiếc bàn nhựa xếp, trên mặt bàn xếp ngay ngắn hai chiếc đầu người. Mi mắt bị lật ngược, đờ đẫn nhìn thẳng vào ống kính.
Do tính chất rùng rợn, bài đăng này thu hút sự chú ý lớn từ cộng đồng mạng.
Không ít người làm trong ngành y tế, dựa vào kiến thức chuyên môn, đã x/á/c định hai cái đầu trong ảnh rất có khả năng là thật nên báo cáo với cơ quan chức năng.
Ngày hôm sau, cảnh sát x/á/c định danh tính nghi phạm và tiến hành bắt giữ.
Tại nhà nghi phạm, họ phát hiện hai chiếc đầu người trong ngăn đông tủ lạnh.
So sánh với hình ảnh, hai nạn nhân được x/á/c định là Ngô Liên (mẹ ruột nghi phạm) và Trần Tinh (em trai ruột).
Trên đây là toàn bộ quá trình tôi phạm tội và bị bắt giữ, do chính tôi thuật lại dựa trên báo cáo của cảnh sát.
Thông thường, tôi chắc chắn nhận án t//ử h/ình. Thậm chí không thể tranh thủ được bảo lãnh tại ngoại.
Nhưng nếu… tôi chứng minh được mình vô tội thì sao?
"Nghi phạm Trần Giải."
Viên cảnh sát họ Triệu chĩa đèn pin thẳng vào mặt tôi: "Khai đi. Cậu giấu th* th/ể mẹ và em trai ở đâu?"
Ánh đèn chói lóa, tôi nheo mắt đáp:
"Cảnh sát Triệu à, các vị nên đến công trường xây dựng khu III thành phố Trang Hải xem thử."
Cảnh sát Triệu và người ghi chép liếc nhau. Rõ ràng, ai đó bên ngoài phòng thẩm vấn đang ra lệnh qua tai nghe.
"Cậu gi*t mẹ và em trai rồi vứt x/á/c ở công trường?"
Ánh mắt họ Triệu lạnh băng, như muốn mổ x/ẻ tâm can tôi.
Tôi bĩu môi nhún vai: "Có thể lắm. Hoặc là sau khi ngủ với Ngô Liên, tôi ch/ặt bà ta thành khúc rồi trộn vào bê tông chăng?"
Viên cảnh sát trẻ ghi chép phẫn nộ quát:
"Cưỡ/ng hi*p là hành vi cưỡ/ng b/ức! Đâu đơn giản như cái miệng bi/ến th/ái của mày nói ‘ngủ với’!"
Tôi giả bộ ngơ ngác hỏi lại:
"Sao anh biết… Ngô Liên không tự nguyện?"
Bình luận
Bình luận Facebook