Giờ đây, Thẩm Ngôn Nhượng đã trở thành một lão đại đúng nghĩa trong giới mới nổi.
Sau khi bị đ u ổ i học, không một trường nào chịu nhận hắn.
Thế là hắn tự mình lăn lộn ở Bắc Kinh, bắt đầu từ con số không, từng bước trèo lên đỉnh cao.
Dựa vào sự cứng cỏi và quyết liệt, hắn đã đạt được vị trí ngày hôm nay.
Hắn cũng chưa bao giờ che giấu quá khứ của mình.
Khi bị phóng viên hỏi đến, hắn chỉ nhàn nhạt đáp, đúng vậy tôi chưa tốt nghiệp cấp ba.
Nửa năm trước, chúng tôi tình cờ gặp lại.
Hắn ngậm đ i ế u t h u ố c, cười n h ế c h môi đầy t à k h í: “Lên đại học rồi à? Không hổ danh học sinh giỏi.”
Hai chữ học sinh giỏi khiến mặt tôi nóng bừng b ỏ n g r á t.
…
Cuối tuần, tôi sắp xếp một bữa ăn, giới thiệu Ứng Khê với Thẩm Ngôn Nhượng.
Ứng Khê là hoa khôi của trường chúng tôi.
Cô ấy tỏ ra rất hứng thú với Thẩm Ngôn Nhượng.
Ngày hôm đó, cô ấy dành hẳn hai tiếng đồng hồ để chăm chút diện mạo.
Khoảnh khắc cô ấy bước vào phòng riêng, ánh mắt Thẩm Ngôn Nhượng thoáng nheo lại.
“Học ngành gì?”
“Múa.”
“Chẳng trách, dáng dấp rất đẹp.”
Ứng Khê mỉm cười ngượng ngùng:
“Trước giờ tôi chỉ nghe danh Thẩm tổng qua báo chí, không ngờ chúng ta lại cùng tuổi, mà anh đã thành công đến thế rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Ngôn Nhượng chỉ cười nhạt, tự tay kéo ghế mời cô ấy ngồi:
“Tôi chỉ vào đời sớm hơn các cô thôi.”
Cả hai trò chuyện vui vẻ, bầu không khí cũng rất hòa hợp.
Tôi ngồi ở góc xa nhất, cách Thẩm Ngôn Nhượng một khoảng rất xa.
Ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối, chưa từng lướt qua tôi lấy một lần.
Thẩm Ngôn Nhượng còn gọi thêm vài người bạn nữa đến.
Trong bữa ăn, đột nhiên có người lên tiếng: “Ê, mọi người có để ý không? Cô em Khê này nhìn hơi giống Diệp Tư Vận nhỉ.”
Câu này vừa dứt, mọi người đều quay sang quan sát tôi.
“Công nhận, có nét giống thật.”
Ứng Khê lập tức s a s ầ m mặt.
Thẩm Ngôn Nhượng nhận ra ngay, liền đứng ra bênh vực:
“Mắt mấy cậu bị m ù à?”
“Diệp Tư Vận g/ầy trơ xươ/ng thế kia, làm sao sánh được với Ứng Khê?”
Ứng Khê thở phào nhẹ nhõm, nụ cười quay trở lại trên môi.
Tôi chỉ cúi đầu, ngoan ngoãn như không nghe thấy gì cả.
Sự yên bình của tôi bị p h á vỡ bởi tiếng chuông điện thoại.
Nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, tôi đứng dậy rời khỏi phòng.
“Alo, bác sĩ Ôn.”
“Diệp Tư Vận, cô định bao giờ mới đến k i ể m t r a? Không cần mạng sống nữa à?”
Giọng nói bên kia đầu dây đầy vẻ t ứ c g i ậ n.
“Tôi chưa từng gặp bệ/nh nhân nào như cô, coi u n g t h ư như c ả m c ú m vậy!”
Bình luận
Bình luận Facebook