Tôi vốn nghĩ dù những kẻ chơi trừu tượng x/ấu đến mấy cũng không thể nào tệ hơn được. Ai ngờ Phong Diêu này lại x/ấu xa vô đối.
Tôi có cơ sở để nghi ngờ đây là âm mưu được Phong Diêu dàn dựng kỹ lưỡng để khiến tôi bẽ mặt. Hắn trưng cái mặt lạnh như tiền suốt ngày, im thin thít như thể người ta n/ợ hắn trăm triệu, không tham gia hoạt động ký túc xá mà còn ra vẻ ta đây, chẳng có chút lễ phép nào.
Vì thế tôi đ/á đểu hắn không ít lần. Không ngờ cái bộ mặt qu/an t/ài hẹp hòi kia lại để bụng th/ù dai thế. Hắn nhìn tôi bị hắn dắt mũi chạy vòng quanh chắc sướng phát đi/ên lên rồi nhỉ.
Má!
Càng nghĩ càng tức sôi m/áu. Vậy ba tháng hồi hộp của tôi tính là gì? Bệ/nh tim chắc?
Tin nhắn từ Phong Diêu vẫn được gửi tới liên hồi.
“Anh ơi sao không nói nữa rồi?”
“Anh gửi cho em xin đoạn ghi âm đi mà, em muốn nghe giọng anh quá.”
“Anh ơi, nhớ anh quá, hụt hẫng…”
...Cục cục cục, hắn là gà à? Má đồ l/ừa đ/ảo ch*t ti/ệt!
‘Tạ Nhiên mau lên tiếng đi, chồng cậu sắp n/ổ tung rồi kìa.’
‘Em sẽ báo cảnh sát, có kẻ đang mưu sát chồng mình!’
‘Em là hội viên, em muốn xem hai người họ đấu ki/ếm!’
Tôi: “......”
Tôi chẳng dám mở mắt, hy vọng đây chỉ là ảo giác.
Cái méo nào mà cứ chồng cậu, chồng cậu, chồng cậu hoài thế hả!!!
Bình luận
Bình luận Facebook