Khi cả làng ch*t sạch, tôi giẫm đống x/á/c ch*t đến nhà Hồ Lại Tử.
Ngôi làng thật yên tĩnh làm sao.
Đêm đêm ồn ào bấy lâu, giờ yên tĩnh hẳn.
Tới nơi, Hồ Lại Tử đang thu xếp đồ đạc.
Thấy tôi, ông mừng rỡ: "Việc đã xong cả rồi?"
Tôi gật đầu hỏi: "Bác định đi à?"
Hồ Lại Tử thở dài: "Người làng đã ch*t hết rồi."
"Nơi này thành làng m/a thôi."
"Tôi không thể để cháu sinh sống ở đây."
"Sẽ đưa cháu cùng đi."
Tôi gật đầu, từng bước tiến lại gần.
Rồi nhân lúc ông ta không đề phòng, dùng cây đinh gỗ đào đ/âm thẳng vào đỉnh đầu ông ta.
Hồ Lại Tử thở hồng hộc, nhìn tôi không tin nổi.
Tôi nhớ lời Thập Phương trước khi ch*t: "Cậu tưởng kẻ đưa ngọc bội thật lòng tốt ư?"
"Cậu tưởng ngọc bội đó là vật lành sao?"
"Đó là Tầm Long Bội, chuyên để mượn x/á/c hoàn h/ồn!"
"Đồ ngốc! Đừng cứ h/ồn nhiên làm bàn đạp cho người khác thế chứ!"
Thập Phương nói thật hay giả, tôi không rõ.
Tôi chỉ biết, không muốn mạo hiểm chút nào.
Tôi chỉ muốn sống.
Bao nhiêu người ch*t cũng mặc, miễn tôi được sống.
HẾT.
Bình luận
Bình luận Facebook