Trong phòng căn bản không mở đèn, xung quanh tối đen, ông cố thì đứng bên cạnh giường.
Mặt của ông vừa lõm xuống lại vừa xanh đen, giống hệt với cương thi già diễn trong ti vi.
Lưng tôi áp sát vào cửa, không dám di chuyển dù là một bước.
Ông cố giơ cánh tay lên vẫy tay về phía tôi một cách cứng nhắc, trông động tác giống một con rối gỗ rỉ sắt, dường như giây tiếp theo sẽ rã ra hết vậy.
Tôi cố hết sức nén bụng lại mới để cho hơi được thoát ra từ trong cổ họng đang siết ch/ặt, miễn cưỡng thốt ra chút tiếng động: “Ông cố, cháu… tướng ngủ của cháu không đẹp, sẽ đạp bậy, cháu ngủ ở cái ghế dài bên kia nha.”
Ông cố không hề bị lay động mà lại vẫy tay mấy cái.
Tôi ra sức kiềm nén cơn xúc động muốn phá cửa xông ra ngoài.
Ông tư nói với tôi không được ngỗ nghịch với ông cố. Có hậu quả gì thì ông ấy không nói, tôi cũng không dám nghĩ. Tôi biết tối nay tôi không thoát được kiếp nạn này rồi.
Tôi vừa chậm chạp đi vào phòng, vừa nói: “Ông cố, ông lên giường ngủ trước đi, cháu lấy chăn đắp cho ông.”
Ông cố xoay cổ theo hướng di chuyển chậm chạp của tôi, dường như tôi có thể nghe được tiếng vỡ vụn phát ra từ trong xươ/ng.
Tôi không dám nhìn ông cố mà chỉ mở tủ ra giả vờ lục lọi bên trong.
Cái chăn ở ngay trước mặt nhưng hai tay tôi lại lật tới lật lui chăn đệm quần áo trong tủ lên, tôi rề rà nói một cách cố ý:
“Cái chăn nhiều con nhiều phúc đâu rồi nhỉ? Ông cố ngủ dựa sát vào trong tường đi, cháu đắp chăn cho ông.”
Đợi sau khi tôi nghe thấy tiếng vang rắc rắc liên tục phía sau thì mới lấy can đảm mang chăn ra đi đến trước giường.
Ông cố đã nằm sát vào trong rồi.
Tôi đưa mắt nhìn một vòng trên giường rồi vung chăn qua một cách tuỳ tiện. Một góc chăn đã đắp lên mặt ông cố.
Ngón tay lộ bên ngoài cái chăn đang vỗ mặt giường, ra hiệu cho tôi mau lên giường.
Trên ngón tay đó mọc ra móng tay màu đen vừa nhọn vừa dài.
Chân tôi mềm nhũn suýt chút khuỵu xuống đất, tôi run lẩy bẩy: “Ông cố, cháu không buồn ngủ, ông ngủ trước đi ạ, cháu ngồi chơi một lát.”
Tay ông cố lại vỗ mấy cái lên giường, dường như ngón tay sắc nhọn sắp cào nát giường. Tiếng lộc cộc mấy cái khiến tôi nghe đến mức suýt sợ vỡ mật.
Tôi đi đến sát mép giường thì nằm xuống, chỉ cần hơi cử động chút là có thể rớt xuống. Tôi suy nghĩ một lúc rồi vội vàng nằm ngửa lên, ánh mắt liếc nhìn động tĩnh bên cạnh.
Ông cố không có bất kỳ hành động nào. Trong phòng yên ắng, ngoài hơi thở của tôi thì không nghe thấy gì nữa cả.
Tôi căng như dây đàn, cho dù cố gắng hít thở bằng miệng nhưng làm thế nào thì mũi cũng không thể phớt lờ mùi khó ngửi được truyền đến từ bên cạnh. Giống như thịt thối kết hợp với bùn đất vừa thối vừa tanh.
Không biết đã trôi qua bao lâu, sắc trời ngoài cửa sổ vẫn tối đen không có chút ánh sáng nào.
Trước nay tôi chưa từng biết thời gian khó đợi như vậy.
Lúc này chắc là ông cố đã ‘ngủ’ say rồi nhỉ?
Tôi lặng lẽ chống người dậy, từ từ leo xuống giường.
May mà giường chắc chắn nên không phát ra tiếng động gì. Tôi quay đầu lại nhìn, mặt của ông cố vẫn được trùm trong chăn, không có động tĩnh gì.
Tôi nhanh tay nhanh chân đi đến bên cạnh cửa, tôi xoay chốt cửa định ra ngoài thì mới phát hiện cửa lại bị khoá ngoài rồi!
Không ngờ lại đến một nơi nh/ốt người trong phòng không thể rời khỏi rồi sao?
Tôi thật sự không dám quay lại giường nữa, tôi cẩn thận đi đến chiếc ghế dài bên cạnh, đưa mắt nhìn qua nhìn lại giữa cửa sổ và chiếc giường, một khắc cũng không dám thả lỏng.
Bình luận
Bình luận Facebook