"Anh đi/ên rồi à?!"
Tôi trừng lớn mắt, không thể tin nổi.
"Anh đi/ên?"
Ngón tay thon dài lướt qua môi tôi, men dọc theo cằm rồi dừng lại ở cổ.
Thẩm Tịch bật cười khẽ, giọng nói lạnh như băng:
"Lẽ ra em nên khen anh rộng lượng, biết điều chứ nhỉ?"
Rộng lượng cái đầu anh! Vậy thì bỏ cái tay ra khỏi cổ tôi trước đi!
"Được thôi."
Tôi buông tay anh ra, ngẩng cổ lên nhìn thẳng:
"Vậy anh mở cửa đi, để Thẩm Dương vào."
"Giang Vãn!"
Lực đạo trên cổ tôi đột nhiên siết ch/ặt.
Thẩm Tịch nhìn tôi chằm chằm:
"Em biết những kẻ lừa dối anh thường có kết cục thế nào không?"
Tôi nuốt nước bọt.
Trong lòng sợ ch*t khiếp, nhưng miệng thì cứng như thép:
"Rõ ràng anh đã lấy lại trí nhớ rồi, cũng không nói với em mà!"
Gương mặt Thẩm Tịch khựng lại.
Chẳng lẽ... tôi nói trúng rồi?
Tôi cẩn thận tách tay anh ra:
"Vậy là chúng ta hòa rồi nhé!"
"Em còn việc, đi trước nhé."
"Muốn đi?"
Thẩm Tịch nắm cổ áo tôi, mạnh mẽ kéo tôi ngã lên chiếc giường trắng phía sau.
Tôi hoảng hốt chống người dậy:
"Thẩm Tịch, anh—"
Chưa nói hết, môi đã bị chặn lại trong nụ hôn hung hãn đến nghẹt thở.
Dưới hơi thở nặng nề, chỉ còn lại những ti/ếng r/ên rỉ thỉnh thoảng lọt ra.
Một tay anh giữ ch/ặt sau đầu tôi, tay kia lôi điện thoại ra.
Màn hình sáng rực, hiển thị rõ tên người gọi:
Thẩm Dương.
Bình luận
Bình luận Facebook