Thể loại
Đóng
- TocTruyen
- Phu Quân! Là Ta Đã Hiểu Nhầm Chàng!
- Chương 15
Tìm kiếm gần đây
15.
Hà Ngọc Chi đã mất quá nhiều trong cuộc đời và nhận được lại quá ít.
Ta luôn thắc mắc liệu hắn có chân thành thật sự hay không, nhưng sau này ta mới nhận ra rằng hắn có thể á/c ý với người ngoài về mọi mặt.
Nhưng hắn chỉ trân trọng mái ấm mà hắn cuối cùng cũng nhận được sau bao năm tháng bị giày vò trong đ/au khổ.
Hắn ta tham lam tất cả hơi ấm mỏng manh có thể bao bọc tâm h/ồn hắn ta.
Sau đó, khi hắn biết rằng mái ấm ấy rồi cũng sẽ lại vỡ tan như trước kia, nhưng hắn lại không thể làm gì để ngăn cản được.
Trực giác của Hà Ngọc Chi gần như đ/áng s/ợ, hắn biết rằng phụ thân ta nếu lần này ra chiến trường sẽ gần như không thể quay trở lại.
Dù sao phụ thân ta cũng là một lão binh đã ra chiến trường suốt bao năm trời, trận đầu tiên quân Ngụy đã mất cảnh giác, có thể chiếm lại huyện Lục Hoa ở Thanh Châu.
Nhưng được một huyện Lục Hoa lại mất đi còn nhiều gấp mấy lần.
Lương thực và trang bị bắt đầu trở lên khan hiếm, quân Ngụy sợ phụ thân ta nên đã huy động hàng chục nghìn binh lính và tập trung bao vây ở bên ngoài huyện Lục Hoa.
Cuộc giao tranh nhanh chóng biến thành một cuộc đối đầu không hồi kết.
Không phải chúng ta không xin lương thực, chỉ là mấy tên quan lại chiếm đoạt, biển thủ từng chút từng chút một, đến khi ra tới ra tiền tuyến thì chẳng còn lại bao nhiêu.
Cũng không phải là chưa bao giờ yêu cầu tiếp viện, nhưng hoàng đế một số lượng lớn quân nhàn rỗi để đề phòng Tương Vương vương tạo phản còn hơn cử một người lính khác đến Thanh Châu để hỗ trợ.
Có một tên gian tế trong đội quân.
Việc phụ thân ta là người dẫn quân đi đ/á/nh Ngụy, phe giặc đã biết tin từ lâu.
Vì vậy, bọn chúng đã giăng bẫy chỉ để bắt sống phụ thân ta nhằm làm nản lòng tinh thần của quân binh.
Người chỉ huy phe địch là M/ộ Dung Trác, hoàng tử thứ ba của triều đại Bắc Ngụy, hắn rất thích kích động chiến tranh giữa hai nước, tính tình rất đ/ộc á/c và tà/n nh/ẫn.
Trong chuyến đi này, phụ thân ta đã bị bắt và bị tr/a t/ấn kinh khủng, nhưng binh lính Nam Lương cũng không được thả ra mà bị quân Ngụy lần lượt gi*t ch*t.
Khi tin tức này truyền đến kinh thành, hoàng đế vẫn không hề gửi quân tiếp viện tới, thậm chí còn bóng gió ra lệnh rút quân.
Ta đã lấy chiếu chỉ giả của Lý Đan Vân ngay trong đêm và trà trộn vào huyện Lục Hoa để lãnh đạo binh lính tạm thời.
Trong quân đội có kỵ binh Yến gia nên ta dễ dàng dùng tốc độ nhanh nhất để thiết lập quyền lực, xoa dịu hoàng đế, đồng thời ấn định thời gian đàm phán với quân Ngụy.
Khi ngày đó đến, ta đứng trên tường thành, dưới tường thành là dày đặc quân Ngụy.
Liếc nhìn, ta thấy M/ộ Dung Trác đang được bao vây ở giữa và có vài người đang bị treo trên giá hành quyết bên cạnh hắn ta.
Người đó đã bị tr/a t/ấn dã man đến mức gần như không còn chút nguyên vẹn nào trên người, tay chân bị đóng đinh rất nặng, toàn thân dường như ướt đẫm bởi m/áu.
Người đó là phụ thân của ta, người thân duy nhất còn lại của ta trên thế gian này.
Ông ấy bị quân Ngụy tr/a t/ấn đến không biết còn sống hay đã ch*t.
M/ộ Dung Trác yêu cầu ta trả lại huyện Lục Hoa để đổi lấy mạng sống của phụ thân ta.
Khi nghe đến đó phụ thân ta mới mở mắt nhìn lên ngọn tháp.
Ánh mắt đó hoàn toàn khác với ánh mắt ông ấy từng dạy dỗ, m/ắng mỏ ta, nó sắc bén và gần như tà/n nh/ẫn.
Ta biết rằng ông ấy thà ch*t và được giải thoát còn hơn bị kẻ th/ù làm nh/ục và trở thành con bài để trao đổi trong cuộc chiến giữa hai nước.
M/ộ Dung Trác bắt ta phải lựa chọn.
Một lúc lâu sau, ta giơ cây cung dài trong tay lên, nhìn M/ộ Dung Trác, nghiêm nghị nói: “Quận Lục Hoa là quê hương của Nam Lương, Nam Lương sẽ không bao giờ nhường một tấc đất!”
Sau đó, ta lắp cung và rút mũi tên, nhưng tay ta lại r/un r/ẩy không thể kiểm soát được.
Gió thổi cờ chiến dữ dội, phát ra tiếng x/é vải, toàn thân ta chìm trong cơn gió như lưỡi d/ao lạnh thấu xươ/ng này.
Ta chậm rãi kéo dây cung.
Khoảnh khắc tiếp theo, ai đó đã lấy cung tên ra khỏi tay ta và b/ắn mũi tên mà không chần chừ một giây phút nào.
Đó là bậc thầy có thể đ/á/nh bại kẻ th/ù trong trăm bước.
Như sợ phụ thân ta phải chịu đựng đ/au đớn thêm một lát nữa, hắn đã b/ắn một mũi tên thẳng vào họng ông ấy và gi*t ch*t ông.
Người bên cạnh bịt mắt ta lại, mặc cho hắn ta cũng r/un r/ẩy dữ dội, ôm ch/ặt ta bằng một sức mạnh gần như bóp ch/ặt ta đến tận xươ/ng.
Sau đó, hắn ta lấy ra lệnh bài của mình và hét vào mặt những người lính Nam Lương phía sau: "Người Ngụy đã gi*t tướng quân của chúng ta. Đây là một sự xúc phạm rất lớn. Hãy tấn công chúng!"
Phía dưới vang lên tiếng đ/á/nh nhau, Hà Ngọc Chi nói đi nói lại bằng giọng khàn khàn đ/ứt quãng:
“Như Ý, thực xin lỗi.”
Trong năm nay, Hà Ngọc Chi chưa bao giờ từ bỏ việc điều tra sự thật đằng sau sự diệt vo/ng của Hà gia.
Lý Đan Vân vẫn luôn biết điều đó, nhưng hắn vẫn không hề từ bỏ.
Về sau không cần điều tra nữa.
Hàng đống vụ án cũ chồng chất, trận chiến này giờ đây gần như là một trò đùa.
Cái gọi là quân chủ này không hề có lòng từ bi của hoàng đế, mà chỉ có bản chất đa nghi của hoàng đế.
Bề ngoài, họ muốn lấy lại quyền lực đã mất và đưa ra lời giải thích cho cả thiên hạ.
Ở phía sau, Lý Thần lại chỉ cố gắng củng cố quyền lực, còn các quan lại bên dưới chỉ quan tâm đến việc tích lũy tiền bạc và quyền lực, họ luôn chỉ quan tâm đến lợi ích của mình, chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy lại đất đai đã bị quân xâm lược chiếm giữ trong năm nhiều qua.
Hà gia trung thành và chính trực, tất cả nguyên nhân đều là do chính quyền đã thối nát.
Phong Việt hợp tác với các quan lại tham nhũng trong triều đình để giả mạo nhân chứng x/á/c thực, sau đó lợi dụng nỗi sợ hãi của hoàng đế để khiến ông ta tin rằng Hà gia đã quay lưng lại với mình.
Chính thái độ gần như mặc kệ của hoàng đế đã khiến Phong Việt tiêu diệt toàn bộ Hà gia.
Và toàn bộ những người tham gia xét xử hoàn toàn mục nát.
Lý Đan Vân gần như bình tĩnh đối với kết quả mà Hà Ngọc Chi nghĩ ra.
Nàng thẳng thắn tuyên bố rằng nàng muốn kéo phụ thân của mình ra khỏi ngai vàng, loại bỏ tất cả các vấn nạn ở Nam Lương, và loại bỏ mọi nguy hiểm tiềm ẩn có thể gây hại cho đất nước.
Ta luôn hiểu rõ việc Lý Đan Vân gh/ét phụ thân mình.
Có lẽ nó bắt ng/uồn từ việc mẫu thân của nàng phải mất sớm, hoặc có thể là do gia tộc của mẫu thân nàng đã bị phá hủy bởi tính toán của hoàng đế.
Nàng biết Hà Ngọc Chi là một con d/ao tốt được nuôi dưỡng bởi h/ận th/ù nên nàng đã cố tình dẫn dắt hắn tìm hiểu mọi việc, sau đó vẫn để Hà Ngọc Chi tự mình đưa ra quyết định.
Không cần suy nghĩ nhiều, hắn đã lập tức đồng ý giúp một nữ nhân như Lý Đan Vân lên cai quản đất nước.
Sau đó, Hà Ngọc Chi từng bước từng bước được thăng quan tiến chức và giúp Lý Đan Vân âm mưu ép hoàng đế phải chia lại quyền lực.
Cũng chính vì điều này mà Lý Đan Vân mới có thể làm giả chiếu chỉ của triều đình và giúp Hà Ngọc Chi đến được đây.
Sau khi ta đi, Hà Ngọc Chi ngày đêm vội vã chỉ để ngăn cản ta.
Hắn thà hối h/ận suốt đời còn hơn để ta phải gánh tội gi*t phụ thân.
Không có lương thực hay quân trang để hỗ trợ trận chiến, cuối cùng chúng ta không khỏi đã thất bại.
Nhưng trước khi rút lui, ta đã thề cả đời sẽ đẩy lùi Bắc Ngụy và ch/ặt đầu M/ộ Dung Trác để trút h/ận.
Hà Ngọc Chi và ta trở về kinh thành cùng với th* th/ể của phụ thân chúng ta.
Không lâu sau, Lý Thần thoái vị.
Hà Ngọc Chi đã phớt lờ lời cảnh báo của Lý Đan Vân và hối lộ các quan trong cung để đầu đ/ộc hoàng đế.
Hoàng đế đột ngột qu/a đ/ời vào đêm hôm đó.
Kết quả là trong triều nảy sinh tin đồn, chỉ ra rằng Lý Đan Vân đã gi*t hoàng đế để âm mưu chiếm lấy ngai vàng.
Như Lý Đan Vân đã từng nói, Hà Ngọc Chi đã trở thành vật cản đường của nàng.
Vốn dĩ một nữ nhân đã khó lên ngôi, bây giờ tội đầu đ/ộc hoàng đế để soán ngôi bị đổ lên cho nàng cũng khiến nàng càng không thể kế vị ngai vàng một cách hợp pháp.
Lý Đan Vân chỉ đơn giản là để người đệ đệ bất tài và yếu đuối Lý Tấn kế vị mình, và nàng đã tập hợp quyền lực để hắn thay mặt nàng lên nắm quyền.
Lý Đan Vân có thể đã trân trọng tài năng của Hà Ngọc Chi, hoặc có thể nàng cảm thấy Hà Ngọc Chi vẫn còn hữu ích.
Vào thời điểm đó mọi thứ đã đâu vào đấy.
Chỉ có ta bị mắc kẹt trong đ/au khổ cùng cực, còn Hà Ngọc Chi dường như không khác gì so với trước khi phụ thân ta qu/a đ/ời.
Để giải quyết hậu hoạn, Hà Ngọc Chi đã phải bận rộn khắp nơi, Lý Đan Vân thì vội vã tập trung quyền lực.
Sau khi làm việc xong, hắn sẽ lại đi khắp nơi tìm ta đang say khướt trong khách điếm nào đó, nửa dỗ dành nửa thuyết phục ta quay về.
Nhưng càng yên tĩnh, ta càng không thể phát hiện ra sự hỗn lo/ạn đang ẩn dấu một cách im lặng.
Một ngày nọ, ta lại uống quá nhiều và tình cờ nghe thấy một số quan lại nhỏ nói chuyện lớn tiếng về Hà Ngọc Chi trong khách điếm.
Hắn ta bị nói là người cực kỳ tham vọng và đ/ộc á/c, thậm chí còn phớt lờ những quy tắc của tổ tiên và thực sự muốn giúp cho một nữ nhân lên nắm quyền.
Ta lấy cớ trút gi/ận nên đã đ/á/nh nhóm người đó, đ/á/nh rất nặng.
Cuối cùng, Hà Ngọc Chi là người dọn dẹp mớ hỗn độn này.
Ta không muốn bị người ta chú ý nên nhận lỗi cúi mình trong góc, giấu bàn tay bị thương trong trận đ/á/nh nhau vào ống tay áo.
Cho đến khi HàNgọc Chi giải quyết xong mọi việc, hắn vẫn không bộc lộ chút cảm xúc rõ ràng nào.
Trên mặt hắn hiện lên nụ cười như thường lệ, giọng nói rất ôn hòa: "Như Ý, nên về rồi."
Ta chậm rãi đứng dậy, không quên nhỏ giọng tranh luận: “Bọn họ m/ắng chàng trước, ta nhịn không nổi…”
Ta đang nói nửa chừng, hắn ta đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, nhìn ống tay áo đẫm m/áu của ta, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
Không để ý đến sự kháng cự của ta, hắn ta rút bàn tay đang bị thương của ta ra: "Sao lại như vậy?"
"Họ không có chút võ thuật nào cả. Ta có thểdùng tay không cũng đ/á/nh bại được họ." Giọng ta trở nên nhẹ nhàng và nhỏ dần khi ta nói chuyện, và trong đoạn cuối nghe như tiếng muỗi vo ve.
“ Nàng không chú ý... Lỡ như họ đ/âm nàng ở đây thì sao?" Sự dịu dàng của Hà Ngọc Chi tràn ngập đến mức ảo ảnh của ta trong nháy mắt tan vỡ, hắn dùng ngón tay chỉ vào trái tim ta: “ Ta phải làm sao đây?"
Cuối cùng, ngay cả giọng ta cũng r/un r/ẩy.
Sau đó, không đợi ta kháng cự, hắn ta đã kéo ta và bước vào xe ngựa phía trước.
Khi rèm xe được hạ xuống, Hà Ngọc Chi phát ra một tiếng cười buồn bã trong cổ họng.
Có điều gì đó đang vỡ ra trong mắt hắn, và ta có thể phát hiện ra sự tuyệt vọng gần như ngột ngạt, “Nàng gh/ét ta đến mức muốn bỏ ta lại sao?"
Ta hoảng hốt vội ôm lấy hắn, dỗ dành hắn.
Nhưng dù thế nào đi nữa ta cũng không thể dỗ dành hắn được.
Lúc đó, đầu ta tựa vào vai hắn, tầm nhìn bị che khuất nên ta không biết, hắn vòng một tay ra sau gáy ta, tự cắn vào cổ tay mình để trút gi/ận.
Lực gần như cắn đ/ứt một miếng thịt, làm tổn thương đến động mạch.
Mãi cho đến khi hắn ta buông ra và m/áu b/ắn tung tóe trên lưng ta, ta mới nhận ra hắn ta đã làm chuyện khốn nạn gì.
Ta vội dùng khăn tay bịt vết thương đang chảy m/áu trên cổ tay hắn rồi yêu cầu phu xe chạy thẳng tới y quán.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào ta từ đầu đến cuối, môi dính đầy m/áu, nhưng khuôn mặt tái nhợt vì mất m/áu, hắn ta nói: "Yến Như Ý, ta không thể chịu đựng được. Lần sau, nàng gi*t ta trước đi, được không?"
Dù ai b/ắn mũi tên đó thì cũng sẽ bị nhấn chìm trong biển hối h/ận này, hổ thẹn suốt đời không thể trốn thoát.
Hà Ngọc Chi bướng bỉnh cảm thấy rằng ta nên gh/ét hắn ta.
Ngày qua ngày, giống như một sợi dây bị kéo căng đến cực điểm, bất cứ sự xáo trộn nhỏ nhất nào từ thế giới bên ngoài cũng có thể khiến nó đ/ứt hoàn toàn.
Chương 16
Chương 30
Chương 15
Chapter 101
Chương 19
Chương 14
Chương 24.
Chương 14
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Đăng nhập ngay
Bình luận
Bình luận Facebook