6
Tim tôi đ/ập một trận.
Bất đắc dĩ đi ra, nhỏ giọng tranh luận: "Cũng không nghe được mấy câu..."
"Cậu còn muốn nghe cái gì nữa?" Giang Húc vừa tức vừa buồn cười: "Lần sau tôi ghi âm lại cho cậu nhé?"
Tôi đưa tay về phía cậu.
Không chút lý lẽ nói: "Đưa dù cho tôi mượn."
Giang Húc ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên: "Chỉ có một cây."
"Hoặc là cậu tự mình dầm mưa."
"Hoặc là đi chung với tôi."
Dầm mưa là không thể nào.
Tôi cúi đầu thấp xuống, sóng vai cùng Giang Húc đi về hướng trở về nhà.
Hai người chỉ có một cây dù.
Vì để không bị mưa xối ướt, tôi chỉ có thể cố hết sức tới gần về phía Giang Húc.
Đi được một đoạn, liền trở thành dáng vẻ tôi lén lút nắm lấy góc áo của cậu.
May mà Giang Húc vẫn luôn cúi đầu xem điện thoại, vốn không phát hiện ra chuyện lén lút mà tôi làm.
Tôi điều động hệ thống ra, hỏi dò ở trong đầu: [Độ thiện cảm của tôi và chồng tương lai tăng lên chưa?]
Đã dựa gần như vậy rồi.
Còn gần hơn một chút nữa là tôi đã có thể trực tiếp kéo lấy cánh tay của cậu rồi.
Tiếp xúc cơ thể thân mật như vậy.
Cũng không thể nào không tăng chút độ thiện cảm nào chứ.
Thế mà, hệ thống im lặng chốc lát, cẩn thận dè dặt nói: [Không có, vẫn là trị số của chiếu hôm nay.]
Tôi: "?"
Giang húc cậu đúng thật là Liễu Hạ Huệ mà.
Nếu đã không tăng được độ thiện cảm, tôi còn gần cậu như vậy làm gì.
Tôi hơi dịch sang một bên.
Động tác đang chơi điện thoại của Giang Húc khựng lại, rủ mắt quét mắt qua nhìn tôi một cái.
Thở dài.
Không để lại dấu vết mà hơi nghiêng dù sang hướng của tôi một chút.
...
Lên trên lầu, mới nhớ tới trong nhà không có ai.
Lúc này mẹ tôi vẫn còn ở bệ/nh viện chăm sóc ba tôi.
Cúi đầu móc trong túi nửa ngày, rỗng tuếch.
Mắt choáng váng.
Tiêu đời rồi, không mang chìa khoá.
Giang Húc thu dù lại, thuận miệng nói: "Vậy tôi đi trước nhé."
"Đợi chút đã..."
Tôi nhanh tay nhanh mắt kéo lấy góc áo của cậu.
Cậu quay đầu lại, nhíu mày.
Tôi cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Có thể... Đến nhà cậu ngồi trước một lúc không?"
7
Mẹ Giang ở trong bếp rất bận rộn, c/ắt trái cây, rót nước uống cho tôi.
Còn nhiệt tình chào mời: "Tiểu Thi, cháu vào trong phòng của Giang Húc nghỉ ngơi trước một chút đi."
"Hai đứa làm bài tập trước đi đã, dì bảo đảm sẽ không làm phiền bọn cháu."
Mặc dù tôi vẫn còn có chút mơ hồ đối với ký ức trong tương lai.
Nhưng trong ấn tượng, trong tương lai nhiều lần khi mẹ Giang Húc nhìn thấy tôi, vẫn sẽ quan tâm tôi như thể con gái vậy.
Cảm giác được yêu đó.
Tuyệt đối không phải là bởi vì tôi là vợ của Giang Húc.
Tôi sinh lòng cảm khái: Mẹ chồng như vậy thật dễ chung sống mà.
Thời học trung học sao lại không nghĩ tới sau này sẽ trở thành con dâu của dì chứ.
Phòng ngủ của Giang Húc chỉ có một cái bàn.
Hai người bọn tôi không thể nhét chung một chỗ để làm bài tập.
Dù sao tôi cũng sẽ không làm.
Trùng sinh trở lại thời trung học.
Đầu óc vẫn là sự ng/u ngốc của người hơn hai mươi tuổi.
Kiến thức trung học quên sạch sành sanh rồi.
Toàn bộ đều dựa vào sáng ngày hôm sau đến lớp sớm một chút để chép bài tập của bạn cùng bàn.
Tôi ngồi ở bên mép giường của Giang Húc, buồn chán đọc truyện tranh.
Giang Húc ngồi ở trước bàn, cúi đầu làm bài.
Ánh đèn ấm áp của cái đèn bàn khiến lông tơ trên gò má của cậu được mạ lên một màu vàng nhạt.
Tôi nhìn hồi lâu, lén lút đưa tay ra phác họa đường nét khuôn mặt của cậu trên không trung.
Không thể không nói, vẻ ngoài của Giang Húc có thể được cho là một trong những người xuất chúng trong trường.
Cái này cũng nhờ mẹ cậu có vẻ ngoài xinh đẹp.
Vào lúc tôi đang đoán mò, đột nhiên nghe thấy Giang Húc gọi tôi.
"Hạ Thi, điện thoại của cậu reo kìa."
Cậu quay đầu nói chuyện với tôi, giọng nói lạnh nhạt.
"Có người gửi tin nhắn cho cậu."
Điện thoại đang đặt ở ổ điện bên cạnh Giang Húc để sạc pin.
Tôi vội vàng chạy lên trước nhận lấy.
Là một dãy số wechat xa lạ.
Trên khung yêu cầu kết bạn, đối phương viết... "Mạnh Triết".
Lúc này tôi mới cảm thấy có gì đó sai sai đến từ đâu đó.
Mạnh Triết.
Thời trung học không nhớ có người thế này mà.
Chẳng lẽ nào... Sau khi tôi trùng sinh.
Tuyến thời gian trước đây từng bị xáo trộn sao?
Tôi b/án tín b/án nghi rồi nhấn "Kết bạn".
Muốn biết người này kết bạn với tôi là có chuyện gì.
"Tiểu Thi, đến ăn hoa quả nào..."
Ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng của mẹ Giang.
Tôi như bắt được nhánh cỏ c/ứu mạng.
"Đến đây đến đây!"
Giữa bàn học và cái giường có một con đường chật chội ngang qua, vừa nãy vì tôi giành điện thoại nên đã đẩy Giang húc kẹt vào trong góc.
Thế mà lúc xoay người, tôi đứng không vững, không cẩn thận bổ nhào về phía Giang Húc ở bên cạnh.
Cậu không ngờ được động tác của tôi.
Không tránh kịp nên bị tôi đ/âm vào ngã ngồi xuống đầu giường.
Tôi càng là thuận thế ngồi lên trên bắp đùi của cậu.
Mùa hè.
Vải của đồng phục học sinh mỏng phong phanh.
M/a sát nhẹ nhàng đều có thể đem tới cảm giác khác thường.
Chỉ nghe Giang Húc "Xì..." hít vào một ngụm khí lạnh.
Giọng nói của cậu ấy đều trở nên hơi khô khốc.
"Hạ Thi..."
"Cậu cố ý đúng không?"
Cùng lúc đó.
Hệ thống trong đầu lần nữa phát ra âm thanh máy móc: [Kí chủ! Độ thiện cảm của cô và chồng tương lai đã đến 25%!]
Bình luận
Bình luận Facebook