[Hệ thống? Anh ới? thằng Thống!]
Tôi ngồi xổm trước cửa hàng kim nước qua loa gọi hệ trong đầu.
Hệ im lặng.
Vậy có hệ nào giải thích cho tôi: Tại sao "Ba trong tiểu thuyết ngôn tình này lại đàn Tại sao con nuôi trong truyện lại muốn hôn môi tôi?
Và... truyện" đến có gì?
Chẳng lẽ cũng biết thế giới này một tiểu thuyết?
Chẳng chuyện đồng tôi toàn vờ?
Có cốt truyện ép buộc mới hôn tôi? đã chẳng yêu tôi từ đầu?
Nỗi đ/au quá lớn khiến tôi thể suy nghĩ, bản năng muốn trốn chạy.
Tôi lại xách đồ nước dạo.
Nửa nhận được đơn, tôi vác hộp đồ đến nhà một quý ông nước, để trốn tránh việc về nhà mặt sự thật phũ phàng.
Nước trong tắm b/ắn tóe lên người, tôi cởi chiếc áo khoác đen động ra, cúi hì hục thay nước.
Nửa tôi túm lấy lưng quần chạy một cách thảm hại.
Tôi và - xông đến trước cửa nhà quý ông đó - mặt nhau.
Giang tắt màn hình vị, khí ngút trời: ta làm anh?!"
Tôi nắm tay áo ấy, oán gi/ận thút ta muốn cùng xà Anh hiểu gì, chỉ muốn về nhà thôi mà hắn ta cho đi..."
Giang hai lời, vào tên “quý ông” kia.
Tôi ngồi xổm đường, nhìn một quyền hạ gục tên kia, mơ màng nghĩ: Thân hình bé nhỏ như tôi... còn có thể làm "chồng" của nữa không?
"Không sao rồi." đ/á đám bất tỉnh, quay về tôi, xoa đầu thở dài: "Em đã bảo đừng nước dạo nữa mà?"
"Anh tưởng em chỉ thích đến nhà khách hàng nữ, nên mới nhận đơn của nam..."
"Đồ ngốc! Anh biết bản thân được bao nhiêu gã đàn ông... Thôi, về nhà đi." Hai chữ "về khiến tôi ngọt ngào.
Nhà nơi ấm áp, mơ hồ, tràn đầy tình cảm.
Có cũng thích tôi chút nào không?
Nhưng nghe đến hai chữ "đi tim tôi lại đ/ập thịch.
Lại một ba người, tôi lại kẻ trước.
Đây thứ tư.
Bình luận
Bình luận Facebook