Bảo mẫu vàng xuyên vào trò chơi kinh dị

Chương 4

16/05/2025 14:09

Một đêm trôi qua.

Âm thanh máy móc lạnh lẽo vang lên:

[Người chơi còn sống: 15]

[Còn 24 giờ nữa để mở khóa tầng hai]

Q/uỷ nhi trong lòng tôi đã biến mất.

Sau khi trời sáng là thời gian hoạt động tự do của người chơi, có thể tận dụng khoảng thời gian này để trao đổi thông tin, hợp tác với nhau, NPC sẽ không xuất hiện.

Khi tôi bình an vô sự bước ra từ phòng số 4, ánh mắt của mọi người không hề kiêng dè mà đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

“Lần đầu tiên thấy có người sống sót bước ra từ phòng số 4, cô giỏi đấy.” Một người đàn ông vạm vỡ mặc đồ rằn ri nhìn tôi từ trên xuống dưới, “Tôi là người chơi hạng vàng của công hội Siêu Minh – Diệp Dũng.”

Tôi thẳng thắn giới thiệu bản thân:

“Bảo mẫu hạng vàng của công ty chăm sóc trẻ sơ sinh Ái Anh – Điền Hoa Hoa!”

Xung quanh liền vang lên một tràng cười khẩy.

“Chị ơi, đừng ra đây làm trò cười nữa, về nhà giặt đồ nấu cơm đi.”

“Tôi bị dính m/áu lên áo rồi, hay chị giặt giúp tôi cái? Đền đáp lại, tôi sẽ giúp chị dọn x/á/c.”

“Cười cái gì mà cười?” Một cô nàng tóc đỏ, mặc váy ngắn siêu ngắn chống tay lên hông, “Lúc tranh phòng thì ai nấy đều sợ ch*t khiếp, giờ lại làm bộ làm tịch?”

Cô quay lại đưa tay ra phía tôi.

“Chị là người chơi mới đúng không, chào chị, tôi là Lục Anh Anh.”

Móng tay cô ấy c/ắt gọn gàng sạch sẽ, ánh lên vẻ khoẻ mạnh.

Tôi bắt tay lại, “Chào cô.”

Lục Anh Anh ghé sát tai tôi thì thầm,

“Phó bản này độ khó cực cao, đến giờ vẫn chưa có ai vượt qua. Mà chị còn sống sót được mà không làm hại đến q/uỷ nhi, thật sự rất lợi hại.”

Tôi chỉ ừ một tiếng.

Lúc này, một người đàn ông mặt có s/ẹo, trông dữ tợn đi đến trước mặt tôi, giọng ồm ồm hỏi:

“Nói đi, cô đã kh/ống ch/ế con q/uỷ đó thế nào?”

Lục Anh Anh đưa tay chắn trước mặt tôi:

“Thông tin quan trọng như vậy, tại sao phải nói cho anh?”

[Chị gái xinh đẹp lại còn tốt bụng!]

[Người chơi mới không có hậu thuẫn thì chắc chắn bị người chơi cũ b/ắt n/ạt, huống hồ đây còn là trò chơi sinh tử.]

[Hehe, cái cô Lục Anh Anh này ăn mặc như vậy mà vào phó bản, ai hiểu thì tự hiểu.]

Tôi khẽ cười mỉa nhìn gã mặt s/ẹo,

“Nhìn là biết anh chưa từng trông trẻ.”

Gã mặt s/ẹo hừ mũi kh/inh thường:

“Ông đây là đàn ông chân chính đầu đội trời chân đạp đất, trông trẻ là việc của đàn bà!”

Tôi bày ra vẻ kh/inh miệt:

“À vâng vâng vâng, thế cho hỏi anh đàn ông chân chính sao không chọn phòng số 4? Phòng nhỏ quá không nhét nổi thân cao 1m7 của anh à?”

Gã trừng mắt chuẩn bị ch/ửi ầm lên.

Tôi nói:

“Còn lắm mồm nữa thì đổi phòng với tôi luôn đi.”

Gã mặt s/ẹo lầm bầm ch/ửi vài câu rồi bỏ đi.

Lục Anh Anh nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng m/ộ:

“Chị Hoa Hoa, chị thật lợi hại.”

Cô hơi nhíu mày lo lắng:

“Tối nay đám q/uỷ anh sẽ còn hung dữ hơn, chị có muốn qua phòng em không?”

Tôi lắc đầu.

“Tôi phải về với Quả Quả.”

Nguyên tắc thứ ba của bảo mẫu hạng vàng:

Dù bất cứ lúc nào, cũng không được để em bé một mình trong phòng.

Danh sách chương

5 chương
16/05/2025 14:15
0
16/05/2025 14:13
0
16/05/2025 14:09
0
16/05/2025 12:08
0
16/05/2025 14:10
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu