14.
Đóng cửa lại.
Lúc trong nhà chỉ còn hai chúng tôi thì trên đỉnh đầu tôi có tiếng cười khẽ vang lên.
“Diễn đủ chưa hả bảo bối?”
Tôi ngẩng đầu chớp mắt, đôi mắt trong veo chẳng có tí nước mắt nào.
“Oa.”
“Hình như bạn trai của em sắp kết hôn rồi.”
Đàm Tư Lễ cởi áo khoác rồi ném lên đầu tủ.
Anh ấy chậm rãi bước đến gần tôi, bên môi mang theo ý cười.
“Gi/ận rồi sao?”
Tôi lùi lại phía sau, khoanh tay đứng nhìn anh, vẻ mặt như thể đ/au khổ u sầu rồi gật đầu.
“Hơi gi/ận rồi.”
Ý tứ trong mắt Đàm Tư Lễ không rõ ràng.
Giọng nói nghiền ngẫm.
“Vậy anh dỗ em nhé?”
Tôi còn chưa kịp hiểu gì thì đã bị anh ấy bế vào phòng ngủ.
Chỉ còn cách giường một bước chân.
Tôi cảm thấy…
Không cần phải hỏi anh ấy làm thế nào để dỗ tôi nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook