Từ Hựu nói, chỉ cần tôi thường xuyên ch/ửi hắn là được. Chưa từng thấy yêu cầu nào như vậy, đảm bảo thỏa mãn ngay.
Vấn đề là làm sao che phủ mùi hương lại thành khó khăn nhất. Giờ nghỉ trưa sắp hết, tôi vội vàng tra c/ứu một hồi, quyết định dùng cách đơn giản nhất.
Mặc đồ của hắn. Từ Hựu quanh năm tập gym, trong công ty có sẵn đồ thể thao.
Tôi mặc áo sơ mi của hắn, hắn đổi sang trang phục thể thao.
Hoàn hảo.
Gian toilet chật hẹp, hai đứa tôi cách nhau cái bồn cầu, tôi nghiêm trang đưa hai tay đón lấy chiếc áo hắn đưa. Eo... vẫn còn hơi ấm cơ thể.
Vừa mặc lên người với vẻ chán gh/ét, tôi vừa không quên nhiệm vụ: "Anh tập cái gì thế, rảnh quá hả? Mặc áo thì g/ầy, cởi ra như khỉ. Tần suất quẹt thẻ phòng gym còn chăm hơn chấm công đi làm, biểu diễn nghệ thuật sắp đặt à?"
Mặt hắn từ từ đỏ lên. Ánh mắt dính ch/ặt vào những vết đỏ lấm tấm trên ng/ực tôi, dần trở nên tối sầm: "Phương Đãi, thực ra... tiếp xúc thân mật cũng có thể che phủ..."
Tôi cảnh giác cài nút áo, "Cút đi."
Mặt hắn càng đỏ hơn: "Thích giọng điệu này lắm, thêm chút nữa đi."
Vốn dĩ hôm nay tâm trạng đã không vui, hắn lại tự đ/âm vào họng sú/ng, tôi liền bắt lấy thân hình yếu ớt của hắn mà trút gi/ận một tràng, ch/ửi xong uất khí tiêu tan bớt, đẩy cửa ra, âm thanh đột ngột dứt hẳn.
Cận Khoát khoanh tay dựa vào tường, mặt mũi ảm đạm, không biết đã nghe được bao lâu.
Từ Hựu phía sau vẫn chưa rõ tình hình, như chó lớn cúi người sát vào tôi ngửi: "Ừ, toàn là mùi của tao."
Tôi không đáp lại. Hắn theo ánh mắt tôi, mới nhìn thấy Cận Khoát với biểu cảm khó coi đến cực điểm. Người này chào một tiếng rồi nhanh chóng chuồn mất.
Cận Khoát đứng thẳng người, bước một bước về phía tôi, vẻ mặt đầy gh/ê t/ởm: "Thối quá."
Tôi cúi xuống ngửi, "Cũng không đến nỗi."
Mặt Cận Khoát càng thêm tối sầm.
"Hai người vừa làm gì? Sao lại mặc đồ hắn?"
Tôi sờ sờ mũi, "Không có gì."
"Hừ." Anh ấy như bị thái độ vô sự của tôi chọc gi/ận, đột ngột nâng cằm tôi lên bắt tôi nhìn thẳng, "Tưởng anh ch*t rồi sao? Ngay trước mặt anh..."
Chậc. Hỏi hỏi mãi, thủ phạm chính thì có tư cách gì mà ở đây hỏi này hỏi nọ.
Tôi gi/ật tay ra, "Không phải tại anh sao? Để lại cả đống mùi hương tệ hại trên người em mà không nói một tiếng, khiến em phải tốn công xử lý."
Anh ấy không thể tin nổi, gằn từng chữ rõ ràng: "Mùi hương tệ hại?"
Dù sao nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, chắc cũng không thơm tho gì.
Cận Khoát mím ch/ặt môi, nửa ngày không nói thêm lời nào.
Khi tôi định đi vòng qua anh ấy về làm việc, lại bị anh nắm lấy cánh tay tôi: "Đi với anh đến phòng tiếp khách."
Bình luận
Bình luận Facebook