Nửa đêm, cô ấy lại gọi cho tôi.
Tôi định mở miệng m/ắng cô ấy, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia: “Ôn Tầm, cô đoán giỏi như thế, chi bằng đoán thử xem, điện thoại của Hồ Tuyệt Hưởng tại sao lại nằm trong tay tôi?”
Đầu tôi như muốn n/ổ tung, một hồi lâu mới có thể nói thành lời, hét lên một tiếng: “Cái bóng?”
Đầu dây bên kia cười đắc ý: “Ôn Tầm, tôi không thể gi*t cô, nhưng, tôi có thể gi*t ch*t Hồ Tuyệt Hưởng.”
“Cho cô thời gian nửa tiếng, cô xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ buông tha cho Hồ Tuyệt Hưởng, sao nào?”
“Không đến.” Tôi trả lời chắc nịch, không có chút do dự nào.
Cái bóng tức gi/ận nói; “Ôn Tầm, tôi hiểu rõ cô, cô không cần phải cứng miệng như thế, nếu như cô không xuất hiện, thì tôi chụp cho cô xem tấm ảnh Hồ Tuyệt Hưởng bị phanh thây.”
“Phải không đó?” Tôi dùng tay đẩy Hồ Tuyệt Hưởng đang bên cạnh tôi, “Lên tiếng nói một câu, cho cô ta nghe đi.”
Hồ Tuyệt Hưởng nhịn không được cười lớn.
Tiếng cười của cô ấy truyền thẳng vào tai của cái bóng.
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Tôi có thể tưởng tượng được biểu cảm bây giờ của cái bóng như thế nào.
Tôi chậm rãi hé lộ đáp án cho cái bóng biết: “Hồ Tuyệt Hưởng đã lắp camera ở trong ký túc, nhất cử nhất động của cô đều bị cô ấy nhìn thấy.”
“Chuyện lắp camera, cô ấy thậm chí cũng không nói với tôi.”
“Tôi không biết, tất nhiên cô cũng không thể nào biết được.”
“Cô chỉ đề phòng tôi, không hề đề phòng cô ấy.”
“Cô giả vờ biến mất, rồi âm thầm trỗi dậy, đợi thời cơ hành động.”
“Nhân lúc Hồ Tuyệt Hưởng rời khỏi trường, trong phòng chỉ còn một mình tôi, cô lại xuất hiện một lần nữa, dùng điện thoại của tôi, xóa hết mọi liên lạc với Hồ Tuyệt Hưởng, rồi dùng tài khoản của mình mạo danh cô ấy.”
“Cô muốn lừa tôi.”
“Nhưng mà, cái bóng à, cô vừa bước chân trước ra ngoài bố trí, thì giây sau Hồ Tuyệt Hưởng đã lay tôi dậy rồi.”
“Không ngờ đến đúng không, cô ấy vốn không có về nhà.”
“Cô đoán xem, hai chúng tôi muốn làm gì nào?”
Tôi có thể nghe thấy tiếng thở gấp của cái bóng.
Thở như trâu.
Tôi từ tốn tặng cô ta nhát d/ao cuối cùng: “Tôi vẫn tin cách tiêu diệt cô, chính là khiến cô không thể trở về cơ thể của tôi.”
“Nếu đã giữ ch/ặt lấy cô, cưỡng ép không cho cô trở về, không có tác dụng.”
“Thì chúng ta thử cách thứ hai, nếu cô không tìm được tôi thì sao nhỉ?”
“Cái bóng à, lúc này tôi và Hồ Tuyệt Hưởng đã không còn ở ký túc nữa rồi.”
Đối phương như muốn nín thở.
Phản ứng này, khiến tôi sướng đến phát đi/ên.
Tôi cười tuyên bố: “Cái bóng à, trò chơi trốn tìm, bắt đầu.”
Nhìn vào camera, chúng tôi thấy cái bóng đang đi/ên cuồ/ng tìm ki/ếm trong phòng.
Miệng cô ta không ngừng lẩm bẩm: “Ở đâu? Ở đâu?”
Cô ta mở tủ, lôi hết quần áo trong tủ ra tìm.
Cô ta bò dưới đất, tìm ki/ếm dưới gầm tủ.
Cô ta lật tấm chăn trên giường ra, phát hiện không có người, tức đến mức vứt hết đồ xuống đất.
Trong lúc cái bóng đang lật tung cả thế giới tìm tôi, nhờ chị An Hồi tiếp ứng, thì tôi và Hồ Tuyệt Hưởng đã rời khỏi trường và ở trong căn biệt thự lớn của chị ấy.
Ba người chúng tôi đang nằm trên chiếc sofa còn to hơn cả chiếc giường, uống rư/ợu vang đỏ, thưởng thức đồ ngọt của đầu bếp tư nhân.
Trong camera phòng ký túc, cái bóng bất lực cuồ/ng nộ.
Trong camera nhà chị An Hồi, Vương Trục quỳ xuống khóc lóc xin tha.
Sau đó, chị An Hồi chỉ nói một câu: “Đã chia tay, đừng làm phiền, cút nhanh đi.”
Nước mắt của Vương Trục, trong mắt chị ấy, không chút đáng giá.
Đối diện sofa là chiếc cửa sổ lớn.
Chúng tôi đón mặt trời mọc, cơ thể của cái bóng bắt đầu bị th/iêu đ/ốt.
Ngọn lửa trên người cô ta, không thể làm ch/áy bất cứ thứ gì, chỉ có thể thiếu đ/ốt cô ta thành không khí.
Tôi giơ tay lên, huơ qua lại dưới ánh nắng.
Cái bóng của tôi cũng huơ qua lại theo.
“Lần này, cái bóng đó biến mất hoàn toàn rồi ấy chứ?” Hồ Tuyệt Hưởng hỏi.
Tôi chớp chớp mắt.
Biến mất chưa nhỉ?
Ai mà biết được?
- Hết -
Bình luận
Bình luận Facebook