Tôi chủ động tìm gặp bác sĩ xin tư vấn.
"Phải giám sát Hách Minh Thời uống th/uốc."
Gã đưa cho tôi loại th/uốc t/âm th/ần, trong bao bì trong suốt có vài viên th/uốc trắng nhỏ.
"Nếu không sẽ thất bại mất."
Câu nói cuối cùng của bác sĩ khiến tôi nghi ngờ khó hiểu, nhưng chẳng tìm ra lời giải đáp.
Hách Minh Thời tạm dừng công việc, nghỉ ngơi tại nhà.
"Em bệ/nh rồi, uống th/uốc đi."
Hách Minh Thời nhìn chằm chằm vào viên th/uốc như muốn th/iêu ch/áy nó: "Uống th/uốc xong thì em sẽ khỏi hẳn chứ?"
Tôi không rõ.
Hắn nuốt chửng viên th/uốc với ngụm nước.
Còn lo tôi không tin, hắn thè lưỡi ra cho tôi kiểm tra.
“Th/uốc mất trí đã phát huy tác dụng.”
Hệ thống: “Nữ chính đã xuất hiện, xin hãy hỗ trợ nữ chính hoàn thành nhiệm vụ.”
Tim tôi đ/ập thình thịch.
"Hách Minh Thời, mau nhả th/uốc ra!"
Tôi dùng lực lay vai hắn.
Hắn mềm nhũn ngã xuống đất, tay vẫn nắm ch/ặt lấy tôi không buông.
Hai ngày trôi qua, hắn vẫn bất tỉnh trên giường.
Vị bác sĩ kia lại xuất hiện.
Bác sĩ: "Chúng ta phải tuân theo kịch bản, bản thân tôi cũng chỉ là NPC bị thao túng. Chẳng phải anh đã nếm trải cái giá của việc thoát khỏi định mệnh nhiều lần rồi sao?"
Ánh mắt lạnh lùng của gã liếc tôi.
Luồng khí lạnh từ bàn chân bốc lên xuyên sống lưng.
“Tôi không cam lòng!"
Nắm đ/ấm tôi siết ch/ặt, gân xanh nổi lên.
Đến khi Hách Minh Thời tỉnh lại lần nữa.
"Tiểu Thời, giờ em thấy thế nào?"
"Anh trai... em sắp quên mất anh rồi." Mắt Hách Minh Thời mắt, giọng nghẹn ngào, hắn bất lực dùng tay đ/ập vào đầu mình.
Tôi xoa nhẹ lưng hắn: "Không sao, anh sẽ luôn ở đây."
Bình luận
Bình luận Facebook