"Tìm cho cậu ấy một bác sĩ giỏi vào, đừng để chân cậu ta bị di chứng."
Quản gia ngạc nhiên, trong mắt lóe lên chút vui mừng lẫn hoài nghi. Sự nghi ngờ này đương nhiên hướng về tôi - kẻ tiểu nhân hèn mọn và tính khí thất thường vẫn hay bị người khác phán xét.
Tôi đã quen rồi, trong cuốn tiểu thuyết này chẳng có ai ưa tôi cả.
Quản gia: "Tiểu thiếu gia... Chữa bệ/nh vẫn là đến bệ/nh viện tiện hơn, hay là ta bỏ lệnh cấm của Thẩm Lâm Chương đi? Hơn nữa thời gian nghỉ phép bên trường sắp hết. Cứ đà này, cậu ấy nghỉ học nhiều quá sẽ bị lưu ban mất."
Trong nguyên tác, Thẩm Lâm Chương không có cơ hội được quản gia nói giúp. Dưới sự ép buộc của Lạc Tinh Dật, cuối cùng cậu ta buộc phải thôi học.
Những h/ận ý chất chồng khiến Thẩm Lâm Chương âm thầm lên kế hoạch b/áo th/ù, khiến Lạc Tinh Dật tàn phế rồi đưa vào viện t/âm th/ần.
Tất nhiên, thành quả b/áo th/ù này không chỉ do một tay cậu ta.
Còn có sự góp sức từ người chồng liên hôn gia tộc của Lạc Tinh Dật, chính là Đàm U Trạch.
Thẩm Lâm Chương và Đàm U Trạch, hai người họ chính x/á/c cặp đôi c/ứu rỗi lẫn nhau, công thụ hoàn hảo nhất trời đất.
Tôi buột miệng: "Được, chữa khỏi cho hắn rồi mau đưa đi cho khuất mắt tôi. À không, khoan đã."
Tôi chợt tỉnh táo.
Nếu để cậu ta đi bây giờ, tôi chắc chắn sẽ bị trả th/ù.
Tôi vội nói: "Khoan đừng đưa đi vội. Tìm hai người đưa đón Thẩm Lâm Chương đi học, chăm sóc cậu ta chu đáo."
Tôi phải tranh thủ gây dựng chút cảm tình đã.
Quản gia gật đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Ông nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp: "Thiếu gia... Ngài đã thay đổi rồi."
"Vẫn còn một việc nữa, thiếu gia. Đàm tổng tối nay sẽ về."
Bình luận
Bình luận Facebook