28
Tôi đồng ý giúp Phương Tư Mặc một lần cuối.
"Lần này không phải là vì cậu."
"Đây là lời từ biệt cuối cùng với tình cảm của Lục Thu dành cho Phương Tư Mặc suốt mười mấy năm qua."
Nước mắt Phương Tư Mặc lăn dài.
Cậu ấy nhìn tôi với vẻ c/ầu x/in.
Nhưng chúng tôi đều biết rằng, không thể nào quay lại quá khứ.
Nếu Phương Tư Mặc năm mười mấy tuổi yêu tôi, có lẽ chúng tôi đã có một kết thúc khác.
Tiếc rằng, trên đời này, vốn dĩ không có nếu như.
29
Tôi và Bùi Uyên trở thành cặp đôi nổi tiếng được công nhận là "vợ chồng già" trong giới.
Ba năm bên nhau, chúng tôi đã cùng đi xem cực quang ở Bắc Cực, ngắm tuyết trên độ cao mười ngàn mét và lặn sâu dưới đáy biển để khám phá đại dương.
Tôi rất biết ơn vì anh yêu tôi.
Có một lần chúng tôi đi bộ đường dài và lạc đường, bị mắc kẹt trong rừng sâu ba ngày liền.
Cái ch*t gần kề chúng tôi hơn bao giờ hết.
Khi cơ thể bắt đầu hạ nhiệt, tôi được Bùi Uyên ôm ch/ặt vào lòng.
Tôi hỏi anh: "Anh sợ ch*t không?"
Bùi Uyên cười khẽ: "Sợ, luôn luôn sợ."
"Từng sợ ch*t khi chưa gặp được em, giờ lại sợ chưa kịp khiến em yêu anh mà đã ch*t."
"Nếu anh ch*t thì sao?"
Giữa rừng sâu, tiếng côn trùng và tiếng chim kêu vang vọng, một loài chim nào đó bay lượn trên không.
Bùi Uyên cúi xuống hôn lên đôi môi khô nứt của tôi.
"Nếu anh ch*t trước em, thì anh sẽ mãi mãi trói ch/ặt em lại, để từ đó về sau, mỗi ngày em đều phải nhớ rằng anh đã yêu em."
Tôi sững sờ một lúc.
"Nếu em là người đi trước thì sao…"
Bùi Uyên đưa tay nắm lấy cằm tôi, không cho tôi nói ra chữ "ch*t".
"Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra!"
"Thần ch*t sẽ không bao giờ nhanh hơn anh khi nắm tay em!"
Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rõ ràng rằng, mình đã yêu Bùi Uyên.
Thật giản đơn.
Bình luận
Bình luận Facebook