Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
"Tôi có thể nhìn thấy, đưa máy bộ đàm cho tôi." Tôi chen đến bên bàn điều khiển: "Từ bây giờ, hãy lái sang phải theo hướng tôi nói."
Thuyền trưởng lập tức nhanh chóng xoay bánh lái sang phải.
"Tăng tốc, tiến về phía trước."
"Tiếp tục tăng tốc, để những con thuyền khác cũng theo kịp."
"Chưa đủ nhanh, tăng tốc!"
Lúc này bình luận đều hoang mang:【Không đúng, nơi ở của người cá ở phía bên kia! Hướng của bọn họ hoàn toàn ngược lại!】
【Đừng lái nữa! Phía trước toàn là các mỏm đ/á ngầm thôi!】
【Streamer rốt cuộc muốn làm gì?!】
26.
Dưới sự thúc giục không ngừng của tôi, tốc độ của các con thuyền được đẩy lên cao nhất.
Ba phút sau, vài tiếng n/ổ vang trời. Tất cả các con thuyền đều đ.â.m vào các mỏm đ/á ngầm màu đen. Thân thuyền bị phá hủy, lập tức bắt đầu ngập nước và chìm xuống.
Các NPC hỗn lo/ạn khắp nơi, trong cơn hoảng lo/ạn nhảy xuống biển cầu sinh. Nhưng dù mặc áo phao c/ứu sinh, họ vẫn chìm xuống đáy nước biển đen kịt.
Tôi thản nhiên bước lên boong tàu.
Gã tóc đỏ tức gi/ận lao tới túm lấy tôi: "Thằng khốn! Mày đang lừa dối bọn tao! Mày không sợ c.h.ế.t sao!"
Tôi: "Không sợ."
Gã tóc đỏ lập tức muốn g.i.ế.c tôi. Nhưng hắn còn chưa kịp sử dụng kỹ năng, đã đột nhiên đi/ên cuồ/ng lùi lại, ôm đầu không ngừng gào thét.
"Không! Đừng tới! Tao không muốn ch*t! Tao không ch*t!!"
Hắn xuất hiện ảo giác trong sương m/ù, giá trị ô nhiễm nhanh chóng vượt quá 100, n/ổ tung mà ch*t.
Ngày càng nhiều người gục ngã. Tôi cũng dần dần kiệt sức, khó thở.
"Người chơi Tần Diệc, giá trị ô nhiễm tiếp tục tăng, 92%, 93%, 94%, 95%..."
Tôi vừa đi về phía mũi thuyền, vừa ném bật lửa xuống. Phía sau, th/uốc s.ú.n.g n/ổ tung, ánh sáng đỏ rực cả bầu trời.
Sinh ra từ biển, c.h.ế.t đi vì biển.
Cũng tốt.
27.
Cơ thể trôi dạt theo sóng biển. Ý thức của tôi dần dần tan rã.
Tôi cố gắng quay đầu, nhìn về phía mảnh đất thanh bình ở phía xa xa kia. Muốn đến gần, nhưng lại không thể chạm tới.
Trong cơn mê man, có một đôi tay ôm lấy cơ thể tôi, bơi nhanh về phía hòn đảo nhỏ.
"Đừng ch*t..."
"Tần Diệc... đừng ch*t..."
Khi Ngân Uyên c/ứu tôi lên bờ, tôi đã không thể mở mắt. Chỉ cảm nhận được anh ta đang luống cuống kiểm tra vết thương trên người tôi.
Những giọt nước lạnh buốt rơi xuống mặt tôi.
Là người cá đang khóc.
"Ta sẽ không để ngươi c.h.ế.t đâu..."
Tôi nghe thấy Ngân Uyên rên lên một tiếng. Ngay sau đó, môi tôi bị tách ra. Chất lỏng mằn mặn tràn vào.
"Uống đi..."
Tôi bàng hoàng mở mắt.
Ngân Uyên đã rạ/ch cổ tay mình, m.á.u màu xanh lam rợn người, được anh ta truyền hết vào miệng tôi.
Đồng tử tôi co lại, còn chưa kịp kinh ngạc. Tôi nghe thấy tiếng cánh quạt tàu thủy.
"Đừng lo cho tôi... mau đi..."
28.
Không biết đã hôn mê bao lâu. Khi tỉnh lại, tôi đã trở về thị trấn.
Xung quanh một mảnh hỗn lo/ạn. Bầu trời u ám, khắp nơi là x/á/c người cá.
Tôi nghe thấy một NPC đang la hét: "Tại sao tôi đã uống m.á.u người cá rồi! Mà những chỗ thịt th/ối r/ữa này vẫn không lành lại?"
"Nhất định chỉ có m.á.u của Nhân Ngư Vương mới hiệu nghiệm! Tôi đã thấy rồi, những con thuyền đi trước đều đã c.h.ế.t hết, chỉ có tên này được thủ Nhâm Ngư Vương c/ứu sống!"
Người đó vừa nói, vừa đi/ên cuồ/ng chạy về một nơi nào đó.
Tôi từ từ đứng dậy, đi đến đài tế giữa thị trấn. Và nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này không thể nào quên.
Ngân Uyên bị trói trên cột gỗ hình chữ thập. Vô số người mặt mũi hung tợn vây quanh anh ta, những con d.a.o nhọn hoắt đ.â.m xuống hết lần này đến lần khác.
"Để tôi uống trước!"
"Bệ/nh của tôi nặng hơn! Hãy để tôi lấy một chút m.á.u trước!"
Cơ thể Ngân Uyên đẫm m/áu. Tóc, mặt, dưới đất. Đều b.ắ.n đầy m.á.u màu xanh lam.
Tôi đột nhiên không màng tất cả, cầm d.a.o xông vào đám đông, liều c.h.ế.t c/ứu anh ta xuống.
Anh ta sắp c.h.ế.t rồi, mắt bị m.á.u che lấp. Giọng nói khàn đặc, tôi phải ghé sát vào mới có thể nghe được.
"Ngươi là... của ta..."
"Muốn... đưa... ngươi về... biển cả..."
Muốn đưa ngươi trở về biển cả.
"Được..." Tôi ôm anh ta lên, đứng dậy bước xuống đài tế.
Đám đông chặn tôi lại, vẻ mặt đầy á/c ý: "Hắn là ng/uồn ô nhiễm, hắn không thể sống!"
"Anh không được mang ng/uồn ô nhiễm đi!"
Tôi quay đầu lại, nhẹ nhàng đặt Ngân Uyên xuống đất.
"Tự lừa dối bản thân lâu rồi, đừng coi lời nói dối là sự thật. Ng/uồn ô nhiễm thực sự, không phải là chính các người sao?" Tôi từ từ giơ con d.a.o cùn lên, chỉ vào đám đông: "Sự biến dị x/ấu xí là vết s/ẹo mà các người gây ra cho sinh vật biển, nước biển bẩn thỉu là hậu quả tự gánh chịu từ sự khai thác quá mức của các người. Từ bây giờ, tôi sẽ để biển cả trở về với biển cả, để vịnh Lưu Ly trở lại là vịnh Lưu Ly."
29.
Hệ thống vang lên đúng lúc: "Chúc mừng người chơi đã kích hoạt cốt truyện chính x/á/c."
"Đồng hồ đếm ngược 30 phút bắt đầu, xin người chơi loại bỏ ng/uồn ô nhiễm của thị trấn, để Trái Tim Đại Dương trở về biển cả."
Lúc này, hơn chục người chơi trước đó không thể lên thuyền cũng nghe thấy câu nói này.
Ban đầu họ đã hấp hối, chờ ch*t. Nhưng bây giờ lại tự giác cầm d.a.o găm lên, đi đến phía sau đám đông. Chuẩn bị liều mạng chiến đấu vì chính mình.
Cùng lúc đó, tôi sử dụng kỹ năng Chia Sẻ Cánh.
Chương 7
Chương 102
Chương 123
Chương 16
Chương 15
Chương 11
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook