Mẹ tôi cúi đầu siết ch/ặt nắm đ/ấm, bà đi đi đi lại gần cửa sau sân nhà ông Lý.
Bóng lưng ấy như thể sắp gi*t người.
Bố tôi vừa nhìn là đã thấy khác thường, ông cũng vội đi xuống.
Đến đứng tôi cũng không thể đứng vững, tôi bám vào cửa sổ nhìn hai người bọn họ ngồi xổm xuống đất tìm miếng vỏ kẹo ấy.
Ở thời điểm đó vệ sinh trong tòa nhà của đơn vị rất kém, bên đường có rất nhiều rác, nhưng dù có như vậy, thì một tờ giấy vỏ kẹo từ một tuần trước cũng đã không thể tìm được nữa rồi.
Vả lại con đường này cũng có rất nhiều người đi qua, bố tôi là người rất coi trọng mặt mũi, vừa thấy có người đến, ông bèn giả vờ đang đi dạo, rồi còn kéo người mẹ đang c**** m*** loay hoay trong bãi cỏ của tôi lên.
Hai người tìm một lúc, bố tôi định kéo mẹ tôi quay về, miệng mẹ tôi bắt đầu cằn nhằn không mấy vui vẻ, đột nhiên bà tóm lấy một hòn đ/á.
Bố tôi thấy vậy định ngăn lại, nhưng đã quá muộn.
Mẹ tôi quay lại ném vỡ cửa sổ nhà ông Lý, một tiếng rầm vang lên, tôi thấy một tấm gương ở phía trên bị vỡ mất.
Bảo mẫu b/éo ở trong nhà đang nấu cơm, bà ta vác theo con d/ao phay chạy ra ngoài ngay lập tức.
Bà bảo mẫu b/éo này được thuê từ một trong các huyện xung quanh, bà ta nói bằng giọng địa phương, nhưng khí thế lại không hề yếu đuối chút nào, bà ta lập tức bắt đầu cãi tay đôi với mẹ tôi.
Bố tôi bị kẹp ở giữa, gương mặt tràn ngập sự lúng túng, ông khuyên cả hai bên một hồi, sau đó kéo mẹ tôi lên nhà.
Vừa vào đến cửa, mẹ tôi bật khóc, trách móc bố tôi không giúp bà, bình thường tự nói mình tập võ, nhưng trong lúc quan trọng nhất thì lại lẩn tránh.
Bố tôi cũng tức gi/ận.
“Giúp thế nào được? Một bà bảo mẫu, nếu thật sự động tay động chân khiến bà ta nằm xuống* thì em phải làm sao? Nếu nói là đ/á/nh nhau chỉ vì chuyện treo gương, sau đó để truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ khiến chúng ta bị cười chê hay sao?”
*Nằm xuống: Ở đây ý nói ch*t
“Vì bọn họ giở trò!”
“Lão ta treo có cái gương thôi mà cũng có khiến cho mình sốt được sao? Chưa biết chừng có khi là vì nguyên nhân nào khác, đến lúc đó đừng để hiểu lầm.”
Mẹ tôi khóc còn nức nở hơn, bà vừa lau nước mắt vừa nói:
“Em đã nhìn ra sự bất thường của lão cáo già đó từ lâu rồi, anh cứ nói em đố kỵ người ta. nói do em là người nhà quê. Hôm nay chỉ vì ba cái gương đấy thôi em dám khẳng định là do bọn họ giở trò!”
“Vậy…bọn họ định làm cái gì chứ?”
Đột nhiên gương mặt mẹ tôi trông vô cùng dữ tợn.
“Kim Đào nhà chúng ta, đã bị lão cáo già đó v/ay tuổi thọ rồi!”
Bình luận
Bình luận Facebook