Tôi vốn dĩ định đồng ý yêu đương cho qua chuyện, thế nào lại phải ra mắt phụ huynh rồi?
Khụ...mặc dù hơi x/ấu hổ khi phải thừa nhận rằng tôi cũng dần có tình cảm với Lam Ngọc, là cái kiểu vừa yêu vừa sợ ấy. Có điều không thể phủ nhận việc tôi đang dần dựa dẫm vào cậu ta, dần quen với việc được nuông chiều. Điều đó khiến tôi bắt đầu có cảm giác khủng hoảng tâm lí, suy nghĩ tiêu cực rằng tương lai nếu bị vứt bỏ sẽ ra làm sao?
Có ai chắc chắn rằng sẽ mãi yêu một kẻ x/ấu xí đầy khuyết điểm như tôi chứ? Có thể hiện tại là hứng thú nhất thời, sau này nhìn nhiều sẽ chán thôi, chính tôi còn không thể yêu nổi khuôn mặt của mình.
Tôi vẫn cứ đ/au đáu trong lòng chuyện này, mãi đến một hôm bị Lam Ngọc đ/è ra bù khu, buột miệng hỏi:
"Tại sao em lại yêu anh?"
Lam Ngọc đang mút chùn chụt chim nhỏ của tôi, nghe thế thì ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh như đong đầy ánh sao, trả lời:
"Bởi vì em thấy anh rất dễ thương. Em bị trúng tiếng sét ái tình đó."
À tôi quên mất, người yêu tôi là kẻ đi/ên.
Không thể đem suy nghĩ của người bình thường so với kẻ đi/ên được.
Bình luận
Bình luận Facebook