4
Tôi đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Giang Thận, thản nhiên đi tới:
"Cậu út nói mang quà cho cháu mà, đưa đây đi."
Giang Thận hoàn h/ồn, dừng lại một chút, rồi lấy từ trong túi ra một hộp sô cô la Thụy Sĩ.
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, không nhận.
Khẽ cười một tiếng: "Chỉ thế thôi à?"
"Sao vậy, nước ta rộng lớn, m/ua một hộp sô cô la thì không được hay sao mà phải mang từ nước ngoài về?"
Vẻ kh/inh thường trong ánh mắt của tôi làm tổn thương Giang đại tổng tài.
Mang theo chút gi/ận dữ, anh ta lại lấy ra một chiếc hộp nhung tinh xảo.
Mở ra, là một sợi dây chuyền kim cương hồng rực rỡ.
"4,8 carat, độ sáng và đường c/ắt đều không tệ, miễn cưỡng đạt đến mức độ sưu tầm được rồi."
Tôi nhận lấy, ngắm nghía vài lần, đ/á/nh giá xong liền hài lòng cất đi:
"Cảm ơn cậu út."
Giang Thận lạnh mặt, không nói lời nào.
Có lẽ đang nghĩ xem làm sao để giải thích với cô thanh mai trúc mã sẽ đính hôn vào tháng sau của anh ta.
Trong nguyên tác, món này vốn là quà sinh nhật anh ta định tặng cô tiểu thư đó.
Còn Tô Miên Miên.
Trong mắt Giang Thận, cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi rẻ mạt.
Làm gì xứng nhận được thứ tốt đẹp.
Anh ta chỉ lấy cái cớ này để đến làm khó cô.
Sau khi cô đ/au đớn suốt đêm, khó khăn lắm mới lấy đủ dũng khí hỏi về món quà.
Anh ta mới tùy tiện ném cho cô một hộp sô cô la.
Bóp mặt cô, cười nói: "Cậu út cố tình m/ua cho cháu đó, thưởng cho cháu vì ngoan ngoãn."
"Thích không?"
Tô Miên Miên đ/au đớn r/un r/ẩy, vẫn ôm ch/ặt hộp sô cô la, gật đầu lia lịa.
Theo thiết lập của tác giả, hồi nhỏ cô bị bố mẹ bỏ rơi.
Lại bị ng/ược đ/ãi ở cô nhi viện.
Một viên sô cô la rẻ tiền mà cô trân trọng cũng bị đám trẻ x/ấu gi/ật mất rồi giẫm nát.
Vì thế khi lớn lên, chỉ cần có chút ngọt ngào cũng đủ khiến cô lầm tưởng rằng mình được yêu thương.
Cứ như thế, bị đàn ông vừa đ/âm một d/ao vừa cho một viên kẹo, lừa gạt đến ngày m/áu chảy cạn, ch*t đi trong ảo giác ngọt ngào.
Nhưng thật tiếc, tôi không phải là Tô Miên Miên.
Bình luận
Bình luận Facebook