Mùi pheromone trong lớp học dày đặc đến đ/áng s/ợ, Tống Mặc Thức cũng đã nhận ra điều gì đó. Giọng anh ấy cứng lại:
“Tôi đi m/ua th/uốc ức chế…”
Căng tin trường đã đóng cửa từ lâu, hiệu th/uốc gần nhất cách đây cả cây số. Omega đang phát tình như tôi cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, không thể chịu nổi việc ở một mình.
Nỗi sợ cô đ/ộc trào dâng như thủy triều.
Tôi như kẻ ch*t đuối vớ được phao c/ứu sinh, khàn giọng thều thào:
“Đừng đi!”
Bóng hình thiếu niên khựng lại, anh lấy điện thoại nói vài câu. Do dự một lát, cuối cùng anh ấy quỳ xuống trước mặt tôi:
“Xe cấp c/ứu sắp tới rồi... Cậu cố gắng thêm chút nữa.”
Từng chữ anh ấy nói ra đều quen thuộc, nhưng ghép lại thành câu lại khiến đầu óc tôi trống rỗng. Tim như có hàng vạn con kiến bò lổm ngổm, vừa ngứa ngáy vừa nóng rát, khó chịu đến nghẹt thở.
Thứ có thể xoa dịu cơn phát tình của Omega ngoài th/uốc ức chế, còn có pheromone của Alpha... Mà Tống Mặc Thức chính là một Alpha.
Nhận thức được điều này, từng tế bào trong người tôi như bốc ch/áy, gào thét đòi hỏi. Muốn... Muốn...
Cơ thể đã mất kiểm soát, tôi chống tay ngồi dậy, túm lấy cổ áo thiếu niên. Tống Mặc Thức không kịp phản ứng, loạng choạng ngã ập xuống.
Tôi thuận thế trèo lên vai anh, hít hà vùng cổ như chú cún con. Cúc áo sơ mi được cài đến tận cùng, sau gáy dán kín miếng che pheromone. Anh bọc kín bản thân như bưng, ngoài mùi bột giặt trên áo, tôi không ngửi thấy bất kỳ tín hiệu nào.
“Cho tôi…”
Tôi gần phát khóc, hung hăng gi/ật đ/ứt cúc áo nhưng chẳng còn chút sức lực. Tống Mặc Thức nắm ch/ặt tay tôi, ngăn không cho tôi cử động. Giọng anh ấy khàn đặc: “Trì An, không được…”
Tôi cúi đầu im lặng, chỉ biết cọ cọ vào người anh. “Muốn pheromone của cậu... Cho tôi đi mà?”
Căn phòng ngập mùi của tôi, pheromone đậm đặc biến Tống Mặc Thức thành trái đào chín mọng. Anh siết ch/ặt nắm đ/ấm, gân xanh nổi lên chi chít. Hàng mi dài khép hờ, gương mặt đỏ bừng như đang nín thở chịu đựng.
Tôi mê mẩn nhìn anh.
Tống Mặc Thức vốn lạnh lùng, thường đi một mình. Trước giờ, chúng tôi chưa từng tiếp xúc. Không ngoa khi nói đây là lần đầu tiên tôi nhìn rõ mặt anh ấy đến thế.
Tống Mặc Thức đẹp trai ngoài sức tưởng tượng. Đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng. Đôi môi đỏ mọng như quả anh đào chín, trông thật... thật ngon lành.
Dưới ảnh hưởng của pheromone, tôi trở nên táo bạo hơn hẳn ngày thường. Cơ thể phản ứng nhanh hơn lý trí.
Khi đôi môi chạm nhau, tôi bật ra ti/ếng r/ên thỏa mãn. Đúng như tưởng tượng...
Tôi cảm nhận được pheromone của anh - mùi rư/ợu rum nồng nàn. Trên lớp từng dạy, ngoài đ/á/nh dấu thì hôn và giao phối cũng là cách tiếp nhận pheromone.
Nhưng quá ít ỏi. Tựa dòng suối nhỏ đổ vào biển cả. Chẳng những không xoa dịu, còn khiến tôi thêm trống rỗng. Không đủ... Vẫn muốn thêm.
Tôi liếm nhẹ môi anh. Tống Mặc Thức trợn mắt, mặt mũi ngơ ngác. Mặc kệ, tôi tiếp tục đào sâu vào khoang miệng.
Rồi tôi đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
“Cậu biết mình đang làm gì không?”
Giọng Tống Mặc Thức run run, môi lấp lánh nước bọt. Pheromone cuồ/ng bạo gào thét trong huyết quản tôi, tuyến thể phát nóng, bí bách đến ngứa ngáy.
Tôi không đáp, chỉ im lặng dụi đầu vào bờ vai anh. Để lộ ra vùng gáy trắng nõn - nơi yếu ớt nhất, không chút phòng bị.
“Đánh dấu tôi đi... Khó chịu lắm rồi, Tống Mặc Thức. Xin cậu, cho tôi chút pheromone đi.”
Tôi mất hết lý trí, vừa khóc vừa lặp đi lặp lại tên anh. Trong cơn mê muội, một bàn tay lớn siết lấy cổ tôi.
Giọng trầm đầy u/y hi*p văng vẳng bên tai: “Đừng có hối h/ận.”
Sau đó là cơn đ/au nhói sau gáy - tuyến thể bị cắn thủng. Dòng pheromone ào ạt xâm nhập, lan tỏa khắp cơ thể khiến tôi vừa đ/au đớn vừa sung sướng.
Toàn thân tôi mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực. Mùi rư/ợu nồng nặc bao phủ tôi, dù không uống giọt nào, tôi vẫn thấy mình say không tả được.
Mí mắt trĩu nặng, tôi chìm vào hôn mê.
Bình luận
Bình luận Facebook