Mãi cho đến lúc cha mẹ tôi rời đi, Bành Uyển bước ra ngoài nhỏ giọng an ủi Thẩm Đạc đang “đ/au buồn."
Tôi mới kịp thời phản ứng.
Hũ tro cốt của tôi đã bị xây vào trong bức tường.
Vậy hũ tro cốt mà cha mẹ tôi mang đi… rốt cuộc là cái gì?
Giọng nói phẫn nộ của ông lão ở bên cạnh đột nhiên vang lên.
“Cãi gã Thẩm Đạc này, làm người cũng quá đ/ộc á/c, quá tà/n nh/ẫn rồi!”
Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm bất an.
Vội vã truy hỏi: “Ý của ông là sao?”
Mặt của ông ấy đã tức đến đỏ bừng cả lên.
“Cô là lệ q/uỷ, sau khi ch*t đi tất cả đồ vật trên người cũng vì vậy mà đều tràn ngập tà khí hung á/c vô cùng."
“Cái hũ tro cốt mà Thẩm Đạc đưa cho cha mẹ cô, tà khí cực kỳ nặng nề, có lẽ là tro bụi từ quần áo trên người cô sau khi hỏa táng."
“Đối với người sống mà nói, sát khí nặng nề sẽ gây tổn thương thân thể, ch/ặt đ/ứt thọ mệnh."
“Hắn ta đưa thứ đó cho cha mẹ cô…”
Những lời tiếp theo đó ông ấy không nói ra.
Nhưng tôi đã hiểu.
Hắn ta đưa thứ này cho cha mẹ đã già yếu của tôi chính là muốn mạng của họ.
Tôi siết ch/ặt nắm tay.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên ghế sô pha.
THẨM, ĐẠC!
Tôi muốn hắn… phải ch*t!
Thẩm Đạc có lẽ bởi vì cha mẹ của tôi đến mà cố ý quay về, chưa được bao lâu liền vội vã rời đi.
Tôi tiếp tục kiên nhẫn đợi chờ.
Chín giờ.
Mười giờ.
Mười một giờ.
Cuối cùng, kim đồng hồ cũng chầm chậm dịch về hướng mười hai giờ.
Mà tôi, cuối cùng cũng nhìn thấy thân hình yêu kiều nhỏ nhắn đó trước linh vị.
Bành Uyển cũng thắp một cây nhang, cô ấy hướng về phía bài vị của tôi nhỏ giọng khấn vái:
“Chị, mặc dù trong lòng em có chút gh/en tỵ với chị, nhưng chị nhất định là một người vô cùng dịu dàng, thiện lương, thế nên Thẩm Đạc mới yêu chị như vậy."
“Chị ở trên trời nhất định phải sống tốt, chúc phúc cho chúng em."
Tôi dường như đã nghe thấy chuyện nực cười nhất trong thiên hạ.
Thế nhưng tôi chẳng muốn nói gì hết, tôi đang đợi…
Sau khi Bành Uyển khấn xong, cúi lạy ba lần trước tấm linh vị.
Cuối cùng, tôi đã đợi được rồi.
Tôi nghe thấy giọng mình x/é tan màn đêm tĩnh mịch, khản đặc giống như bị ai đó rót axit vào họng.
“Bành Uyển."
Trong vài giây ngắn ngủi đó, chưa bao giờ tôi cảm thấy thời gian lại dài đằng đẵng đến như vậy.
Trong đôi đồng tử đang co rút dữ dội của tôi, Bành Uyển từ từ xoay mặt lại.
Cô ấy gần như ngã gục xuống đất.
“Cô là ai?!”
Tôi hít một hơi thật sâu.
Thậm chí khóe môi còn khẽ cong lên.
“Xin chào Bành Uyển, tôi là Tạ Đồng."
Đúng như dự đoán, Bành Uyển hoàn toàn không tin những gì tôi nói.
Cô ấy chỉ cảm thấy bản thân đã đụng phải thứ tà ám gì đó.
“Có lẽ cô không tin những gì tôi nói, nhưng cô có thể kiểm tra trong khe ghế sô pha có mấy thứ mà tôi vừa kể hay không."
Bành Uyển hai tay r/un r/ẩy, thò vào trong khe ghế.
Giây tiếp theo, trên mặt cô ấy lộ ra biểu cảm không thể tin nổi.
Tôi hạ giọng xuống, mang theo ý vị mê hoặc.
“Cô có thể cầm nó đi kiểm tra xem, trên đó liệu có phải là m/áu của cô và Thẩm Đạc hay không."
“Cô cũng có thể tìm dưới gầm bàn gỗ đào kia xem liệu có phải cũng có một chiếc đĩa bát quái giống như vậy hay không. Trên đó ngoại trừ m/áu ra, chỉ e còn có tóc của tôi và Thẩm Đạc."
Quả nhiên sau khi mò mẫm một hồi lâu, Bành Uyển cuối cùng cũng tìm được một chiếc gương bát quái tương tự như vậy nhưng cũ hơn đang được giấu ở ngăn bí mật.
Trên đó ngoại trừ hai giọt m/áu đỏ sẫm còn có hai lọn tóc nhỏ.
Bành Uyển ngây ngốc ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ đờ đẫn.
Tôi quyết định tăng thêm tiền cược cho canh bạc này.
“Bành Uyển, cha mẹ cô có lẽ cũng chừng tuổi như cha mẹ tôi phải không?”
“Thế nhưng hôm nay cô cũng nhìn thấy bọn họ rồi đấy. So với cha mẹ cô thì già nua tang tóc hơn nhiều có phải không?”
Tôi nhìn trừng trừng vào cô ấy.
“Cô – chính – là bản – thân – tôi – tiếp – theo."
“Nếu cô ch*t đi, cha mẹ cô cũng biến thành dáng vẻ như cha mẹ tôi bây giờ."
Tôi bật ra một tiếng cười kỳ quặc từ trong cổ họng:
“Mà quan trọng hơn chính là, người chồng tốt của cô, sẽ mang tro cốt chứa đầy sát khí đưa cho cha mẹ cô, tiễn bọn họ tới Tây Thiên cùng cô đoàn tụ."
Hai mắt Bành Uyển mở to, dường như bị một tiếng sấm lớn gõ vào đầu, thần sắc đột nhiên thay đổi.
“Cô im miệng!” Cô ấy hét lên ngắt lời tôi.
Thế nhưng tôi cứ không làm như vậy.
Tôi cười kh/ùng khục càng lúc càng to.
“À không, các người không đoàn tụ được đâu."
Trong mắt tôi ngập tràn nỗi oán đ/ộc.
“Bởi vì cô cũng giống như tôi bị giam trong bức tường này, vĩnh viễn chẳng thể đầu th/ai, vĩnh viễn trở thành phân bón cho gã khốn Thẩm Đạc cặn bã này."
Bành Uyển bịt tai lại, hét lên thật to.
Tôi để mặc cho cô ấy gào thét.
Càng to càng tốt.
Cuối cùng, Bành Uyển một lần nữa ngước mắt lên, trong đôi mắt đầy tia m/áu đỏ ngầu, có chút gì đó đ/áng s/ợ khó mà giải thích.
“Ngày mai tôi sẽ đi kiểm chứng những gì mà cô vừa nói."
Bình luận
Bình luận Facebook