3
“Du Chu, đi thôi.” Tần Bạc Đình lại gọi tôi đi ăn cơm.
Đúng vậy, hiện tại Tần đại thiếu gia rốt cục nguyện ý hạ thấp địa vị tự mình tới tìm tôi.
“Chu Chu, sao cậu thường xuyên ở cùng một chỗ với giáo bá vậy.” Bạn cùng bàn lo lắng hỏi tôi.
“À, cậu ấy là cơm của tôi, cùng ăn cơm với cậu ấy có cảm giác thèm ăn.”
Thật ra Tần Bạc Đình ăn cơm rất kén chọn, còn thường xuyên chia cơm cho tôi. Nhưng tướng ăn của hắn tao nhã, nhai kỹ nuốt chậm, cơm nước xong bàn vẫn sạch sẽ.
Tôi nắm lấy cơ hai đầu cánh tay hắn: “Anh ăn ít như vậy, sao còn có cơ bắp.”
Hắn nhéo mặt của tôi: “Em ăn nhiều như vậy, sao còn chưa lớn?”
Quen thuộc với Tần Bạc Đình mới phát hiện, người này mặc dù có danh là giáo bá, nhưng cũng không vô lễ ngang ngược.
Ngoại trừ cái miệng đó là đ/ộc thật.
Nếu không là khuôn mặt của hắn di truyền từ khuôn mặt đẹp của mẹ Tần, tôi nhất định sẽ đ/á/nh hắn.
Gần đây mẹ Tần đều đích thân tới đưa cơm cho Tần Bạc Đình.
Ừm, còn có một phần của tôi.
Mẹ Tần trẻ tuổi xinh đẹp, tao nhã nhiệt tình, thường xuyên ôm tôi muốn hôn nhẹ.
“Con chính là bạn nhỏ mỗi lần đều thi đứng đầu sao, lớn lên thật đáng yêu.”
“Bạc Đình nhà ta nếu hiểu chuyện như con thì tốt rồi.”
“Thích cơm dì làm à, vậy mỗi ngày dì đều làm cho con nha.”
Tôi tự đáy lòng nói với Tần Bạc Đình: “Nếu tính cách anh cũng giống mẹ anh thì tốt rồi.”
Hắn hừ hừ một tiếng, kẹp giọng nói nói: “Tiểu Chu Chu nha, em ăn nhiều như vậy còn giống cọng giá đỗ, thật sự là lãng phí lương thực nha!”
“Chịu ch*t đi! Bộ dạng anh có đẹp hơn nữa cũng phải tiếp nhận phán xét của tôi!”
Tần Bạc Đình hai bước đã chạy xa.
Nói thật, tôi có chút hoài niệm anh lúc mới gặp mặt ít nói, Cẩu Cẩu Hiệp.
Tôi biết nhà Tần Bạc Đình có tiền, nhưng cơ bản là ai cũng đều giàu có hơn tôi, cho nên tôi không có cảm giác thực tế gì.
Nhưng coi như tôi có thể phân biệt được mỗi ngày mẹ Tần đều lái siêu xe khác nhau.
Tần Bạc Đình từng nói với tôi, mẹ Tần được cha con Tần gia bảo vệ rất khá, cho nên hơn 40 còn ngây thơ như thiếu nữ.
Tôi khẳng định mẹ Tần và Tần Bạc Đình đều không có ý khoe của, nhưng điều này quả thật chạm đến th/ần ki/nh tinh tế mẫn cảm của các học sinh trung học thời kỳ trưởng thành.
“Mẹ nó, hôm nay trước cổng trường có một chiếc Bentley đậu.”
“M/ộ, đây là chiếc thứ mấy.”
“Nói thật, mẹ tôi cũng không tiện tới đưa cơm cho tôi.”
“Mẹ tôi cũng vậy, bà ấy nói xe sang trọng xứng với mỹ nữ, bà ấy cũng chỉ xứng với xe điện.”
“Nói trắng ra, ai bảo chúng ta không có phúc thiếu gia kia chứ.”
“Giáo bá sinh ra ở La Mã, mà chúng ta đều là trâu ngựa.”
Có lẽ mọi người cũng không có á/c ý, nhưng tôi không muốn Tần Bạc Đình trở thành đối tượng trêu chọc của bọn họ.
Thậm chí tôi cảm thấy loại đối lập mơ hồ này, kỳ thật là bài xích Tần Bạc Đình.
Tôi cười hì hì ngắt lời bọn họ: “Thỏa mãn đi, ít nhất hai người còn có ba mẹ, tôi không có phúc khí này.”
Tôi nói rồi, tôi rất biết lợi dụng nỗi khổ của mình.
Thật muốn sự muốn so về thảm, ai so được với tôi đây?
Tôi cũng không để ý thân phận cô nhi, dù sao nghèo khó cũng không che giấu được.
Huống chi Tần Bạc Đình làm tất cả đều là vì tôi, tôi đương nhiên phải bảo vệ hắn.
Cũng may nhân duyên của tôi luôn luôn rất tốt, bị tôi ngắt lời, mọi người nhao nhao không nhắc tới nữa.
Đột nhiên trong lòng tôi có cảm giác, xoay người nhìn lại, bóng dáng Tần Bạc Đình từ cửa sau chợt lóe lên.
Bình luận
Bình luận Facebook