Anh hơi nheo mắt, ra hiệu bằng cằm về phía Kỷ Hoài Tống:
"Kỷ Hoài Tống, giỏi lắm. Yêu sớm à?"
Bọn trẻ trong đại viện ai cũng s ợ Kỷ Ngôn Châu.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là "con nhà người ta", cũng là người xuất sắc nhất trong thế hệ của chúng tôi.
Anh như vầng trăng cao trên trời, chỉ có thể ngước nhìn, sáng lạnh mà kiêu sa.
Tôi từng nghĩ anh luôn như thế.
Nghe Kỷ Ngôn Châu hỏi vậy, Kỷ Hoài Tống s ợ đến mức vứt luôn xe máy, ngoan ngoãn đứng qua một bên.
Anh ta đội mũ bảo hiểm, lắp bắp:
"Chú nhỏ, cháu không dám! Cháu thật sự không có…"
Ánh mắt của Kỷ Ngôn Châu rơi xuống đỉnh đầu trống trơn của tôi.
Chiếc mũ bảo hiểm duy nhất đang đội trên đầu Kỷ Hoài Tống.
Lông mày Kỷ Ngôn Châu khẽ nhíu lại.
Sau đó, anh đi thẳng đến trước mặt tôi, cúi xuống.
Trên áo sơ mi của Kỷ Ngôn Châu có mùi bột giặt dễ chịu, xộc vào mũi tôi.
"Không học hành, không tính thi đại học nữa à?" Anh bất ngờ nói.
"Em thích cậu ấy."
Tôi tránh ánh mắt anh, quay đầu nhìn về phía Kỷ Hoài Tống.
Kỷ Hoài Tống có lẽ không ngờ tôi lại nói câu đó, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, suýt nhảy cẫng lên.
Nhưng mặt tôi lại không chút biểu cảm.
"Thích?"
Kỷ Ngôn Châu như đang nghiền ngẫm câu nói của tôi, đột nhiên cười nhạt.
"Em mới bao nhiêu tuổi, biết gì là thích?"
Tôi kiễng chân, ghé sát vào tai anh, nói bằng âm lượng chỉ hai người nghe được:
"Không thích anh ấy, vậy tôi thích ai?"
"Thích anh à?"
Kỷ Ngôn Châu sững lại.
"Em vừa nói gì?"
"Chị nói gì cơ?!"
Một giọng nữ bất ngờ cao vút kéo tôi ra khỏi hồi ức.
Trợ lý vừa cúp điện thoại, luống cuống mở khóa màn hình.
Cô ấy nhìn màn hình một lúc, rồi r ê n r ỉ, n é m điện thoại qua một bên:
"Xong rồi xong rồi, lần này xong thật rồi."
"Cái gì mà xong rồi?"
Tôi hỏi cô ấy.
"Bộ lễ phục tối nay của chị coi như bỏ phí rồi."
"Chị lại bị chụp lén nữa!"
Tôi h o ả n g h ố t.
Chụp cái gì cơ?
Tôi ngày nào cũng ăn kiêng giảm mỡ, còn tập Pilates suốt nửa năm.
Nếu lại bị chụp thấy bụng mỡ thì tôi không sống nổi m ấ t!
Bình luận
Bình luận Facebook