Trường học thực sự quá rộng lớn.
Nếu không cố ý tìm ki/ếm, việc tình cờ gặp ai đó chẳng phải là điều dễ dàng.
Từ sau ngày hôm đó, tôi không gặp lại Lục Khác suốt một thời gian dài, mãi cho đến hơn nửa tháng sau, tại buổi dạ hội giao lưu của tân sinh viên.
Vốn dĩ, tôi không định tham gia vì nhận một công việc viết bài quảng cáo. Nhưng cuối cùng, vẫn bị mấy cô bạn cùng phòng kéo đi bằng được.
“Làm ơn đi, Nguyệt Nguyệt! Suốt ngày cậu chỉ có làm thêm với học hành, không thể nào sống năng động một chút như thiếu nữ tuổi đôi mươi được à?”
Lâm Nhân lấy từ tủ quần áo của mình ra một chiếc váy đen nhỏ nhắn đưa cho tôi mặc thử. Cô ấy còn gọi thêm hai người bạn khác đến giúp tôi trang điểm:
“Đừng để lãng phí khuôn mặt đẹp trời ban này.”
Trang điểm xong, họ vòng tay ôm vai tôi, đứng trước gương kêu la ầm ĩ:
“Chỉ cần trang điểm nhẹ một chút đã xinh đẹp thế này rồi, cậu mà ra mắt chắc chắn sẽ gây bão luôn!”
“Đi nào, thưa Nữ hoàng. Chúng ta đến buổi tiệc và tìm một anh chàng đẹp trai giúp cậu nạp năng lượng nào!”
Tôi mím môi, đứng trước gương cố nở một nụ cười, dù cảm giác hơi gượng gạo.
Ba năm trung học của tôi trôi qua trong sự đ/è nén của mẹ kế, những trò thâm đ/ộc từ Giang Vi và cả sự cố ý tỏ ra khép kín của chính mình. Thành ra, tôi hầu như không có lấy một người bạn nào.
Đối với tôi, cảm giác được quan tâm như thế này thực sự rất xa lạ.
Thế nhưng, ngay khi đến buổi dạ hội, tôi nhận ra ánh mắt của mọi người nhìn tôi đều có chút khác thường.
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi nheo mắt nhìn quanh, thấy Lâm Nhân quay đi dò hỏi vài người rồi bực tức quay lại:
“Nguyệt Nguyệt, không biết ai đã đăng một bài bêu x/ấu cậu lên diễn đàn trường!”
“Trong bài viết, họ nói cậu có nhân cách kém cỏi, vì gh/en tị với cô em gái cùng cha khác mẹ nên đã hạ th/uốc cô ta trong ngày thi đại học, khiến cô ta thi trượt. Còn có cả chuyện cậu cố tình quyến rũ bạn trai của cô ta nữa!”
“Bài viết vừa đăng cách đây một tiếng thôi, mà giờ đã leo thẳng lên top bài hot rồi!”
Càng nói, Lâm Nhân càng bực bội, giọng bắt đầu nghẹn lại:
“Rốt cuộc là ai lại làm chuyện như thế chứ?!”
Tôi nhẹ nhàng nắm tay cô ấy, ánh mắt lướt một vòng xung quanh.
Chẳng bao lâu sau, tôi thấy Chu Lễ đang đi về phía mình, còn có Giang Vi khoác tay anh ta bước theo sau.
Do đây là buổi giao lưu của nhiều trường, việc cô ta xuất hiện cũng không làm tôi ngạc nhiên.
“Chậc, cô đúng là dai như đỉa đói.”
Chu Lễ nhìn tôi, cất tiếng nói:
“Chuyện lần trước cô nói về tôi trước mặt mọi người, tôi đã nghe hết rồi.”
Nói xong, ánh mắt anh ta ánh lên sự kh/inh thường và giễu cợt:
“Có bệ/nh hoang tưởng thì đi khám sớm đi. Đừng cứ thấy cơ hội là lại chạy đến quấy rầy tôi.”
Do bài đăng trên diễn đàn, tôi vốn đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Lời nói của anh ta chẳng khác nào t/át thêm một gáo dầu vào đám lửa, khiến những người quen cũ dừng lại nhìn tôi.
Giang Vi đứng bên cạnh, khoác tay anh ta, nở một nụ cười thách thức hướng về phía tôi.
Tôi vừa định đáp trả thì bất ngờ, một bàn tay ấm áp đặt lên vai tôi như để trấn an.
Theo sau đó, hương gỗ nhẹ nhàng phảng phất trong không khí, cùng giọng nói của Lục Khác vang lên:
“Xin lỗi, cho tôi x/á/c nhận chút — cậu đang nói bạn gái tôi hôm nay đến đây là để quấy rầy cậu à?”
Bình luận
Bình luận Facebook