Ba chúng tôi đứng thẳng tắp trước cửa nhà, chẳng mấy chốc Vương Hữu Đức đã lao ra với thân hình toàn dầu mỡ.
Tôi hít mũi một cái, ừm, thơm phức.
"C/ứu mạng! C/ứu với! Có ai không giúp với!"
Chiếc nồi áp suất nhà Vương Hữu Đức đã phát n/ổ.
Trong nồi còn hầm nguyên con gà mái già b/éo núc, nửa nồi nước dùng ngập lớp mỡ vàng óng.
Lúc ấy, Vương Hữu Đức và vợ đang đứng nói chuyện trong bếp, Vương Bình Bình chạy tới đòi tiền tiêu vặt.
Nắp nồi b/ắn bay lên trời, đ/ập g/ãy mũi vợ Vương Hữu Đức.
Vương Hữu Đức gi/ật mình trượt chân, tay vung qua làm đổ cả nồi áp suất.
Nồi canh gà sôi sùng sục đổ ụp lên mặt Vương Bình Bình.
Vương Hữu Đức tiếp tục loạng choạng, hai tay quờ quạng giữa không trung.
Trong lúc hỗn lo/ạn, ông ta lỡ tay hất đổ thớt khiến con d/ao rơi trúng chân.
Đôi dép lê cùng ba ngón chân bị c/ắt lìa ngay tức khắc.
Xe c/ứu thương gọi mãi mới tới nơi, chở nguyên cả nhà họ Vương đi giữa tiếng xì xào của dân làng.
Vương Đại Chủy và Vương Bình Bình đứng ch*t trân, há hốc mồm đến nỗi hàm dưới sắp rơi.
"Chu đại sư! Thầy đúng là thần tiên sống!"
Vương Đại Chủy mắt sáng rực, hai tay xoa xoa vào nhau sung sướng đến mức cảm giác chân tay thừa thãi.
Đi quanh hai vòng, hắn đột nhiên đ/ập đùi đ/á/nh bốp:
"Đại sư! Tôi chưa trả tiền công cho ngài! Thầy bỏ ra bao pháp khí, không thể để thầy lỗ vốn!"
Tôi giả vờ từ chối vài câu, giơ hai ngón tay lên.
Hai vạn là đúng giá rồi nhỉ?
"Được! Hai triệu, tôi chuyển khoản ngay!"
Bình luận
Bình luận Facebook