Nhưng Thẩm Tư Hành không khỏi tự hỏi: Thần linh sẽ thiên vị cho kiểu người nào đây?
Dẫu nghĩ đi nghĩ lại ngàn lần, cũng chẳng phải loại người như anh - kẻ trong lòng chỉ chất chứa oán h/ận.
Nên anh ra vẻ giả tạo.
Thu lại hết những chiếc gai sắc nhọn, như sách vở dạy dỗ: Chỉ biết ơn chứ không oán hờn.
Thế nhưng lại nghe cô nói: "Anh được phép oán trách mà."
Khoảnh khắc ấy, oán niệm của con người bị vây hãm trong h/ận th/ù chồng chất bỗng chốc tan biến.
Kẻ trắng tay như anh, khát khao đến nghẹt thở để được giữ cô lại.
Cô đến vì anh, nếu anh không buông lơi, sao cô thoát khỏi bàn tay này?
Bình luận
Bình luận Facebook