Giang Từ bắt đầu rất chăm chỉ theo đuổi tôi.Mỗi ngày đều mang bữa sáng, hoa tươi, trà sữa, đồ ăn vặt, đủ mọi thứ chất đầy lên bàn tôi.Tôi đưa sữa và bữa sáng cho Trương Triệt ngay lập tức.“Mình không muốn ăn đồ của cậu ấy, cậu giúp mình xử lý đi, đừng lãng phí.”Trương Triệt lúng túng nhìn sang Giang Từ.“Cái này có vẻ không hay lắm, Giang Từ, cậu không phiền chứ?”Giang Từ s i ế t c h ặ t hai tay, c ắ n răng, cố gắng nặn ra một nụ cười.“Không sao, hai cậu là bạn tốt mà, mình... mình không phiền.”C ắ n một miếng bánh sandwich do Giang Từ tặng, Trương Triệt quay đầu lại khuyên bảo tôi.“Trong lòng không có bóng dáng đàn ông, vung k i ế m mới trở nên điêu luyện. Hứa Du Du, kỳ thi đại học chỉ còn vài ngày nữa thôi, tiếp tục giữ tâm thái này, cố gắng hết sức nhé!”Giang Từ: …
Ngày thi đại học kết thúc, trời ban đầu nắng đẹp, bỗng dưng đổ mưa.Tôi rời khỏi phòng thi, và như dự đoán, bố mẹ tôi không xuất hiện.Giang Từ cầm một chiếc ô màu xanh, từng bước từng bước đi theo sau tôi.“Hứa Du Du, sao ba mẹ cậu lại không đến trong dịp quan trọng này?”“Để mình đưa cậu về nhà nhé.”Tôi lắc đầu, rút một chiếc ô gấp màu hồng từ trong cặp ra.“Hôm qua xem dự báo thời tiết, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi.”Tôi bước vào màn mưa giăng kín.Thời thanh xuân huy hoàng đã khép lại, và tôi đã học cách đi con đường đơn đ/ộc của riêng mình.
Bình luận
Bình luận Facebook