Cuối cùng họ kéo tôi đến quán bar.
Tôi đơ người vì sợ.
Đây là lần đầu tiên tôi tới bar.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ dám làm hai việc trái khoáy.
Việc thứ nhất là vô tình mở trình duyệt Quark.
Việc thứ hai là dùng nick phụ yêu đương trên mạng với Lục Hằng.
Giờ đây tôi sắp làm chuyện thứ ba - nhảy đi/ên cuồ/ng trong bar với "đại m/a đầu" nổi tiếng toàn trường.
Tất nhiên chuyện này xảy ra khi tôi đã hơi say.
Ban đầu tôi cảnh giác, nói chỉ uống một ly. Không ngờ một ly này tận 400ml.
Tôi uống ừng ực một hơi, Giang Niên và đám bạn anh ta trợn tròn mắt:
"Chị ơi, đây là rư/ợu, không phải nước ép đâu."
"Tôi khát."
Nhìn ly nước màu vàng vàng, vị ngọt lịm, tôi tưởng không khác gì cam ép.
Ai ngờ càng uống càng khát, người nóng bừng.
Lúc hát chúc mừng sinh nhật Giang Niên, c/ắt bánh kem, tôi hào hứng quá đà.
Tôi thậm chí còn mạnh dạn quẹt kem lên mặt anh ta:
"Giang đại ca đẹp trai, sinh nhật vui vẻ nhé!"
"Mau ước đi, tiên nữ đã phù phép rồi, đêm nay mọi điều ước đều thành sự thật."
Tôi véo má anh ta bóp méo cả mặt:
"Tóc vàng của em giống con cún nhà chị quá, dễ thương ơi là dễ!"
"Chưa ai nói với em sao? Em đẹp trai lắm."
"Giống nhân vật bước ra từ truyện tranh ấy."
"Khuyên môi lấp lánh thế này, nhìn muốn hôn một phát."
Thấy không? Giang Niên "vui" đến mức c/âm nín.
"Ai cho cô ấy uống rư/ợu?!"
Anh chàng này có tật - khi vui lại thích gầm gừ.
"Này anh, chị dâu tự đòi uống mà."
"Ai cho uống thì người đó chịu trách nhiệm. Kéo cô ấy khỏi người tao mau!"
Anh ta nhắm nghiền mắt, nghiến răng ken két.
Sau cùng họ nhờ một cô gái dẫn tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt tỉnh táo.
Vừa định bước ra khỏi toilet, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc:
"Lục ca, tưởng anh sẽ quấn lấy con sen nhà anh chứ?"
"Ai ngờ con sen lại mê thằng Giang Niên. Phát đi/ên lên được nhỉ?"
"Trần Thụy á? Tôi đi/ên làm gì? Tôi đâu có thích cô ta."
Nghe thấy tên mình, tôi nín thở.
"Không thích mà vẫn lượn lờ bên cạnh?"
"Đã có chó săn thì sao không trêu cho vui?"
Ha ha ha ha.
Tim tôi vỡ vụn.
Tiếng cười đùa xôn xao, càng lúc càng gần.
Vừa đ/au lòng vừa bối rối, tôi không dám tưởng tượng cảnh họ quẹo qua góc này và nhìn thấy tôi.
Nhưng trốn không kịp nữa rồi.
Quay người, tôi chạm mặt Giang Niên đang ngồi xe lăn.
Trong cơn hoảng lo/ạn, đầu óc trống rỗng, tôi buột miệng:
"Làm bạn trai em nhé?"
"Hả? Vẫn còn say à?"
"Ừm... càng lúc càng chóng mặt."
Nghe tiếng bước chân sau lưng đã gần kề, không kịp giải thích nữa.
Tôi cúi xuống hôn anh ta.
Bình luận
Bình luận Facebook