18.
Trong chốc lát, chúng ta đã tới một con đường núi vắng vẻ.
Ta chợt nghe thấy một tiếng ‘đông’ phát ra từ trong xe.
Ta mở rèm ra nhìn xem, Trì Phái Hàn đã nằm dài ra trên xe ngựa và thiếp đi.
Ta ngước lên, dùng ánh mắt hỏi Khúc Doanh.
Nàng ta nói: “Ta chỉ cho một ít nguyên liệu vào trong trà của hắn thôi.”
Trì Phái Hàn bị Khúc Doanh t/r/ói lại bằng dây thừng, nàng ta tr/ói hắn trong một ngôi miếu đổ nát ven đường.
Một khắc trước, ta đã nhiều lần suy nghĩ về cách làm sao để đối đãi với Trì Phái Hàn.
Thế nhưng khi mũi d/ao của ta chầm chậm kề vào cổ hắn, ta chợt nghĩ.
Nếu như chỉ một d/ao này mà gi*t hắn, cũng quá dễ dàng cho hắn rồi.
Nhìn Trì Phái Hàn đang say ngủ, ta nhẹ nhàng dùng lư/ỡi d/ao c/ắt ra một lỗ nhỏ trên sợi dây thừng đang trói hắn.
Con mồi có thể chạy, mới khiến cho thợ săn có hứng thú săn bắt.
Suy cho cùng, việc đối mặt với sự sợ hãi trước cái ch*t chính là điều mà hắn xứng đáng được nhận so với nỗi đ/au mà tiểu thư đã phải chịu đựng.
Ta mở cửa ra, Khúc Doanh đang đứng trước cửa, dường như nàng ta đang đợi ta.
Chúng ta nhìn nhau, đợi Trì Phái Hàn tỉnh lại.
Đợi tới khi nghe được những tiếng ch/ửi bới phát ra từ trong phòng, những tiếng giãy giụa, cuối cùng là tiếng của vật nặng rơi xuống đất.
Khúc Doanh mở cửa sổ, nàng ta nhìn ra cửa sổ phía bên kia, nhìn thấy bóng dáng Trì Phái Hàn đang vội vàng bỏ trốn.
Nàng ta cười nhẹ:
“Xem ra ngươi cũng đã học được rồi.”
Bình luận
Bình luận Facebook