Chỉ có mình tôi thôi sao?
Tôi ngẩng đầu ngơ ngác: "Lúc nãy nó vẫn ở đây mà, em trai đâu rồi?"
Mấy cảnh sát lặng lẽ tiến vào phía sau lưng tôi. Khoảng mười phút sau, họ chạy bộ trở lại, thở hổ/n h/ển:
"Chúng tôi đã đi hết hang rồi, bên trong thực sự không có ai khác."
"Không thể nào! Em trai đi cùng tôi mà!"
Tôi trợn mắt, tay chân lo/ạn xạ: "Chúng tôi vừa từ Shangri-La ra, chính nó đã c/ứu tôi..."
Những ánh mắt cảnh sát đảo qua nhau, lắc đầu ngán ngẩm.
Sau khi rời Tây Tạng, tôi được đưa vào viện điều trị toàn diện.
Bố mẹ bỏ dở công việc, hớt hải chạy đến. Vừa thấy họ, tôi gào lên:
"Bố mẹ phải báo cảnh sát ngay! Em trai mất tích rồi, tìm nó đi!"
Bố thở dài, ngập ngừng. Cuối cùng, ông nói:
"Nhà mình chỉ có mày, làm gì có em trai?"
Chỉ một đứa con?
Tôi đứng ch*t lặng. Sau trận ăn vạ thảm thiết, tôi vật vã đòi về nhà.
Vừa bước vào phòng, tôi lôi ra đống đồ đạc: "Quần áo, sách vở, đồ chơi... toàn của em trai!"
"Toàn đồ cũ của con thôi, quên rồi à?" Mẹ chỉ chiếc áo phông trắng: "Năm lớp 10, mẹ dẫn con ra phố đi bộ m/ua mà."
Bố lặng lẽ rút tờ giấy chẩn đoán từ ngăn kéo:
"Năm 15 tuổi con suýt ch*t đuối dưới suối. Từ đó, con mắc chứng t/âm th/ần phân liệt. Đứa em trai trong lời kể... chính là con đấy."
"Bao năm nay bố mẹ diễn trò cùng con. Giờ cảnh sát vào cuộc rồi, đừng hư nữa."
Tôi nhìn chằm chằm tờ giấy: "Thế hang động Shangri-La? Họ đã tìm thấy chưa?"
"Hang sâu 1.5km thôi." Viên cảnh sát nghiêm mặt: "Chuyên gia địa chất khẳng định không có lối thoát nào khác. Đó là hang c/ụt."
"Vậy tất cả... chỉ là ảo giác?"
Đầu óc tôi như n/ổ tung, vật ngã xuống sàn.
Hai tháng sau, cảnh sát thông báo Trương Tân và Triệu Văn Lôi ch*t do nhiễm virus lạ - vừa gây ảo giác, vừa biến đổi tế bào.
Giáo sư hồi đó lú lẫn chính là giai đoạn đầu nhiễm bệ/nh. Những hành vi kỳ quặc của tôi có lẽ cũng do virus, nhưng xét nghiệm sau đó không phát hiện gì. Chuyên gia cho rằng tôi có kháng thể đặc biệt.
Dĩ nhiên, nghiên c/ứu về virus và kháng thể bất thành. Mẫu vật trên người Trương Tân đã phân hủy hoàn toàn. Làng Bát Đàn vốn là thôn hoang chẳng có dân cư nào.
Kể từ đó, hình bóng đứa em biến mất khỏi đời tôi. Dần dà, tôi chấp nhận sự thật. Chỉ đêm khuya thanh vắng, ký ức về những ngày tháng kỳ lạ ấy lại ùa về.
Một giọng nói vang vọng trong đầu:
"Ngươi có tin chính mình không?"
Câu hỏi ấy đeo đuổi tôi suốt mấy chục năm. Đến khi tóc bạc da mồi, nằm chờ cái ch*t, tôi đưa ra quyết định cuối cùng:
Tôi sẽ đặt cược.
Bình luận
Bình luận Facebook