Tôi, Lương Y.
Bác sĩ khoa Hậu môn - Trực tràng trẻ nhất toàn bệ/nh viện.
Làm nghề ba năm, xem qua vô số "hoa cúc", thấy hết thảy các loại bệ/nh trĩ trên đời.
Bốn giờ chiều, thời điểm phòng khám vắng vẻ nhất.
Tôi bấm số cuối cùng:
【Xin mời bệ/nh nhân số 250, Cố Cảnh Trình, đến phòng khám số Ba.】
Cây bút trong tay tôi khựng lại.
Trong đầu tôi lập tức nhảy ra một bóng dáng đáng gh/ét.
Không đời nào chứ?
Cái tên đó chẳng phải đang quay bộ phim tiên hiệp được mệnh danh là "Đỉnh cao nhan sắc cổ trang", cưỡi ngựa Hãn Huyết oai phong lẫm liệt à?
Chẳng lẽ...
Báo ứng đến rồi?
Cánh cửa phòng khám được đẩy mở một khe nhỏ cẩn thận, một bóng người lén lút luồn vào.
Rồi nhanh chóng khóa trái cửa.
"Lương Y..."
Người đến hạ giọng, tháo kính râm ra, để lộ đôi mắt hoa đào quen thuộc.
Ái chà, khẩu trang, mũ, kính râm đen, bộ ba hoàn hảo, không biết còn tưởng là đến cư/ớp ngân hàng.
"Cố Cảnh Trình?"
Tôi suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi ghế,
"Đúng là anh thật."
"Suỵt, tổ tông! Nhỏ tiếng thôi, đừng gọi tên tôi."
Anh ta lao tới bịt miệng tôi,
"Bên ngoài có thể có paparazzi."
Tôi gỡ tay anh ta ra, cố tình nâng cao giọng:
"Ồ, hóa ra là Khỉ Đầy Núi Nhưng Mông Tao Đỏ Nhất à."
Tôi gọi thẳng cái ID game vô liêm sỉ không có bạn bè nào của anh ta.
"Lương Y, cô im ngay!"
Im miệng là điều tuyệt đối không thể.
Nhớ năm xưa, anh ta luôn chế giễu tôi học hành kém, lớn lên chỉ có nước đi múc phân.
Kết quả, nguyện vọng thi đại học của tôi bị điều chỉnh thành học y, sau đó lại được phân vào khoa Hậu môn - Trực tràng.
Bị anh ta cười nhạo một thời gian dài.
Bây giờ, anh ta đã rơi vào tay tôi.
Cơ hội ngàn vàng này, không châm chọc anh ta thì thật có lỗi với tình cảm kẻ th/ù truyền kiếp hơn hai mươi năm!
"Ôi, đây chẳng phải là Ảnh đế Thanh lãnh Cấm dục sao? Sao lại cấm dục đến tận khoa Hậu môn - Trực tràng thế này? Táo bạo thật đấy!"
Cố Cảnh Trình bị tôi làm cho nghẹn họng.
Do dự ba giây, anh ta nhỏ giọng nói:
"Cái đó... tôi hơi khó chịu..."
"Khó chịu ở đâu?"
Tôi biết mà cố hỏi.
Anh ta ấp úng:
"Chỉ là... phía sau hơi đ/au..."
"Phía sau là đâu, là eo? Mông? Hay là xa hơn nữa? Nói rõ ràng ra, bác sĩ chúng tôi cần mô tả chính x/á/c."
Tôi cố tình quay cây bút thật nhanh, trong lòng thầm sướng.
Cố Cảnh Trình nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng:
"Hoa cúc đ/au! Hài lòng chưa!"
"Nói sớm có phải hơn không."
Tôi gõ bàn phím lách cách ghi chép,
"Đau bao lâu rồi?"
"Tháng trước đóng phim cổ trang, cứ cưỡi ngựa suốt, rồi bắt đầu..."
Tôi nhướng mày đầy ẩn ý, ánh mắt lóe lên tia buôn chuyện màu xanh lá:
"Là cưỡi ngựa hay là cưỡi người thế, đừng nói dối bác sĩ nhé."
Ai cũng biết, Cố Cảnh Trình ra mắt bảy năm, tuyệt đối không có scandal, giữ khoảng cách với nữ minh tinh đủ ba vòng Trái Đất.
Người duy nhất tên anh ta dính vào, là cậu tiểu thịt tươi đóng phim đam mỹ cải biên cùng.
"Lương Y, cô có thể có chút y đức không hả, tôi là trai thẳng 100%!"
Ối giời ơi, anh ta quê rồi kìa.
"Y đức à, có với người khác thôi, còn với anh thì..."
Tôi từ tốn đứng dậy.
Mở tủ, lấy ra găng tay dùng một lần:
"Cởi quần ra, nằm nghiêng lên, co đầu gối chạm ng/ực."
Chương 20
Chương 13
Chương 11
Chương 5
Chương 5
Chương 11
Chương 9
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook